Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 504: Cha Mẹ Điên Rồi

Sau khi đóng cửa phòng 2002, ngọn đèn trong tay Cao Mệnh trở thành nguồn sáng duy nhất. Ngọn lửa yếu ớt chập chờn trong lọ thủy tinh, tựa như một con chim đã mất đi tự do, đang gắng sức vắt kiệt những giọt tinh huyết cuối cùng của mình mà kêu gào.
Giày đạp trên ván gỗ, côn trùng chui vào trong khe hở. Ánh sơn tường đổ bóng Cao Mệnh đang dần dần vặn vẹo.
Hắn mang theo ngọn đèn đi qua hành lang, thân ảnh kéo dài phảng phất như đang khiêu vũ trong ánh lửa, tế tự một vị Thần Linh không ai hay biết.
Cuối hành lang là căn phòng của hắn, 2009. Số phòng trên tấm ván cửa tựa như một năm đặc biệt nào đó, kiểu chữ đen kịt khắc trên sách lịch sử, tùy tiện lật qua, chính là vận mệnh của vô số con người vùi trong bụi trần.
Gió tuyết thổi tới cửa sổ hành lang, những hạt băng nhỏ đập vào kính, âm thanh lách tách giống như móng tay sắc nhọn không ngừng cào vào cửa phòng.
Thở ra một ngụm hơi, hơi ấm làm kính biến thành một bức tranh vẽ, Cao Mệnh đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vẽ, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trong đêm đông.
"Tuyết lại rơi dày hơn rồi."
Dùng chìa khóa mở cửa phòng 2009, Cao Mệnh nhìn căn phòng trống rỗng, cửa cũng không thèm đóng, trực tiếp đi vào trong.
Hắn mở tủ quần áo, đem chăn dự bị cùng áo choàng tắm giấu vào ổ chăn, tạo ra cảnh giả như có người đang nằm trên giường, lại đẩy cửa phòng vệ sinh ra một góc cố định. Nếu hắn trở về phát hiện góc độ đó thay đổi, vậy chứng tỏ có khả năng có thứ gì đó đã vào phòng hắn.
Làm tốt những việc này xong, Cao Mệnh nằm xuống giường, thò tay vào túi.
Sau một hồi mò mẫm, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai hạt giống tỏa ra mùi thịt.
Nắm chặt hạt giống, Cao Mệnh có thể cảm nhận rõ ràng ở một phương hướng nào đó có thứ gì đang kêu gọi hắn, tựa như cái cây huyết nhục đại thụ được trồng trong ác mộng của Khương Miêu Miêu.
Trước kia, trong một giấc ác mộng tầng trung, có một hạt giống hấp thu toàn bộ sự tuyệt vọng và bất hạnh của Khương Miêu Miêu, cắm rễ nảy mầm, không ngừng sinh trưởng, khiến cho ác mộng của Khương Miêu Miêu chìm sâu vào nơi đen tối hơn, hư hư thực thực đã đưa ác mộng của Khương Miêu Miêu vào sâu trong thế giới tầng sâu.
Nhưng điều Cao Mệnh không ngờ là, hắn ở trong ác mộng của người khác, vậy mà cũng có thể cảm nhận được tiếng gọi của cây huyết nhục đại thụ kia, giữa hai bên giống như tồn tại một loại liên hệ không thể chém đứt, thật giống như cây huyết nhục đại thụ kia là do hắn sinh ra vậy.
Ngay cả Cao Mệnh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông và một cái cây, làm sao có thể có cái loại cảm giác của người cha và đứa con phản nghịch chứ?
Khi hắn bắt đầu thử đáp lại, tiếng gọi của cây huyết nhục đại thụ trở nên càng thêm mãnh liệt, đối phương dường như đang điên cuồng sinh trưởng hướng về phía ác mộng của hắn, muốn đem rễ cây và cành lá len lỏi vào trong ác mộng của hắn.
"Cái loại thực vật cổ quái tỏa ra mùi thịt này phảng phất như thịt rơi ra từ trên người ta, điên cuồng muốn tới gần ta."
Theo thời gian trôi qua, tiếng gọi của cây huyết nhục đại thụ càng ngày càng mãnh liệt, cự ly tới ác mộng của Cao Mệnh cũng càng ngày càng gần.
"Có lẽ ở lại đây, trì hoãn thêm một chút, cũng là một phương pháp tốt."
Dựa theo thuyết pháp trước kia, những ác mộng tầng trung khác nhiều nhất chỉ mất mười giờ là có thể giải quyết, căn bản sẽ không cho cây huyết nhục đại thụ đủ thời gian để tụ hợp cùng Cao Mệnh, cũng may mà ác mộng tầng trung này hết sức đặc biệt.
"Không biết lần gặp mặt tiếp theo, cây huyết nhục đại thụ có thể lớn tới mức nào? Nếu ta có thể khiến nó bao trùm tất cả ác mộng tầng trung của Vĩnh Sinh chế dược, có lẽ có thể bức bách Vĩnh Sinh chế dược hợp tác với ta."
Nghĩ đến đây, Cao Mệnh nheo mắt lại:
"Không được, Vĩnh Sinh chế dược rất sớm trước kia dường như đã phản bội số 2 cùng một vị tồn tại không thể nói nào đó, mượn đao giết người, quá mức nguy hiểm."
Thu lại hạt giống, Cao Mệnh lại lấy bộ đàm cất giấu sát người ra, đây là bí mật lớn nhất của hắn, đừng nói Từ Đức Nhất và gã ngốc, ngay cả nhân viên cửa hàng nữ của nhà ma kia cũng không biết.
"Bộ đàm số 2 cho quả nhiên có thể đưa vào ác mộng khác, như thế xem ra cấp bậc của nó hẳn là rất cao."
Vặn xoay núm khóa, bộ đàm không lắp pin bên trong máu tươi lưu động, lại có tạp âm từ đó truyền ra.
"Kênh 1, kênh 2... Số 2? Ngươi có thể nghe thấy tiếng ta không?"
Âm thanh xẹt xẹt xẹt xẹt từ bộ đàm truyền ra, Cao Mệnh xác thực nhận được đáp lại, nhưng hắn căn bản không thể nghe rõ đối phương đang nói gì.
Hắn đi lại trong phòng, thử rất nhiều lần rồi phát hiện, ở những nơi càng cao thì "tín hiệu" dường như càng tốt, âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
"Phải lên chỗ cao sao?"
Phát hiện ngoài ý muốn này khiến Cao Mệnh rất kích động, hắn giấu tay cầm bộ đàm vào túi, tay còn lại nhấc ngọn đèn dầu lên, nhanh chân rời khỏi phòng 2009.
Thân ảnh theo ánh lửa lay động trên vách tường, Cao Mệnh bước lên bậc thang rất nhanh đã đến tầng 3.
Âm thanh trong bộ đàm đã có thể nghe rõ một hai chữ, nhưng muốn hiểu được đối phương thì còn kém xa.
"Phải lên chỗ cao hơn nữa."
Bất tri bất giác đi đến giữa tầng 3 và tầng 4, Cao Mệnh bị lan can sắt chặn lại, hắn giơ ngọn đèn lên cẩn thận kiểm tra lan can. Ánh lửa xua tan bóng tối, trên bậc thang bên trong lan can dường như mọc ra thứ gì đó, trong căn phòng không lắp cửa luôn có cảm giác nhô ra một khuôn mặt, nhưng khi Cao Mệnh nhìn về phía đó thì lại chẳng thấy gì.
"Thật sự không có cách nào đi vào sao?"
Vì muốn nhìn rõ thứ bên kia lan can, Cao Mệnh chuẩn bị làm một việc mười phần mạo hiểm, hắn vặn nắp đèn dầu ra, sau đó xé một mảnh vải từ trên quần áo xuống.
Đem que gỗ bẻ gãy và vải quấn lại với nhau, Cao Mệnh tốn rất nhiều công sức mới châm lửa được.
"Lần này hẳn là có thể nhìn rõ rồi."
Nhằm vào tầng 4 đen kịt, Cao Mệnh dùng hết sức ném mạnh về phía bên kia lan can.
Ánh lửa xẹt qua bóng tối, trong khoảnh khắc đó, Cao Mệnh nhìn thấy một thân ảnh mặc trang phục màu đỏ.
Đối phương đứng cạnh khung cửa, vóc dáng cao hơn người bình thường rất nhiều, mặt bị tóc rối che khuất.
Ánh lửa xuất hiện, đối phương quay đầu về phía Cao Mệnh, khi Cao Mệnh sắp nhìn thấy mặt đối phương, một cỗ lực lớn đâm vào vai Cao Mệnh, đẩy hắn sang một bên.
Hàng rào sắt rung lên ào ào, giống như bị dã thú cào cấu, va chạm, tro bụi cùng mảnh gỗ vụn bay tứ phía.
Đèn dầu bị thổi tắt, Cao Mệnh vừa định bò dậy khỏi mặt đất, miệng hắn đã bị găng tay vải bông bịt kín.
Mùi hôi thối nhàn nhạt từ trong găng tay tràn ra, xộc vào khoang mũi, Cao Mệnh không giãy giụa, cho đến khi hàng rào sắt ngừng rung, bên tai mới truyền đến giọng nói của người đàn ông ở phòng 3003:
"Ngươi muốn hại chết hết tất cả chúng ta sao?"
"Trong tầng 4 giam giữ thứ gì? Đó không phải là dã thú đúng không?"
Cao Mệnh nhấc ngọn đèn đã tắt lên, cảnh giác nhìn người đàn ông phía sau.
Người đàn ông mặc áo bông dày cõng súng săn, đeo găng tay ẩm ướt, đôi mắt như chim ưng, trong bóng tối lộ ra vẻ sắc bén đáng sợ.
"Thứ ở tầng 4 hoàn toàn chính xác không phải dã thú."
Người đàn ông nói từng chữ một:
"Bọn họ là cha mẹ của ta."
"Cha mẹ?"
"Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, ngươi đi theo ta."
Người đàn ông nắm lấy cánh tay Cao Mệnh, hai người đi tới phòng 3003.
Tất cả các phòng ở tầng 3 đều không có cửa, giống như từng cái hang động, người đàn ông sau khi đi vào cũng không hề buông lỏng cảnh giác, mà là đốt nến và đèn áp tường ở cửa, sau đó nhanh chóng chạy tới lò sưởi, xác định ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngồi đi, nếu ngươi đã tò mò như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật cuối cùng liên quan tới trang viên này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận