Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 574: Canh ba sáng

Lời hứa là khế ước của tâm linh, là chứng nhân của tình yêu, đối với Trương Minh Lễ mà nói, lời hứa là một phần mà hắn nhất định phải đòi lại, nó đại biểu cho tất cả phẩm cách của hắn.
Phó Thư xiêu vẹo đổ vào góc tường đã chấp nhận số phận, hắn nhắm mắt lại, mang theo một chút áy náy trên mặt.
Trương Minh Lễ đặt tay lên trái tim Phó Thư, theo tay hắn không ngừng xâm nhập, Phó Thư đau đớn toàn thân run rẩy, da mặt hắn biến hóa nhanh chóng, tóc trong nháy mắt bạc trắng, trên da xuất hiện nếp nhăn, cả người nhìn già đi hai mươi tuổi.
Ngược lại, đôi mắt Trương Minh Lễ bộc phát sáng rực, hồn hỏa điên cuồng thiêu đốt, ý chí của hắn như ánh sao, chiếu sáng màn đêm.
Mấy hơi thở trôi qua, Trương Minh Lễ thu tay lại, nhắm mắt không nói gì.
Mặt Phó Thư trở về dáng vẻ ban đầu, biểu lộ thoáng có chút vặn vẹo, nhìn yếu ớt già nua, không giống như một người làm "nghiên cứu khoa học", mà giống như bệnh nhân vừa mới được tiêm thuốc an thần trong phòng cách ly của bệnh viện tâm thần.
"Dùng cả một đời để hoàn thành một lời hứa."
Lẩm bẩm tự nói, Trương Minh Lễ hồi lâu sau mới mở hai mắt ra, ánh mắt vô cùng kiên định:
"Mười ba loại cải tạo pháp đại biểu cho mười ba loại phương pháp trở thành không thể nói, ta vẫn luôn lo lắng mộng sẽ trùng sinh trên người ta, cho nên vô cùng kháng cự, nhưng bây giờ ta dường như không còn lựa chọn nào khác."
"Ngươi không muốn, ta có thể thay thế, ta không sợ mộng chiếm cứ thân thể của ta."
Cao Mệnh học xong thí mộng pháp, hắn cũng có cơ hội để Huyết nhục Quỷ Thần trở thành không thể nói.
"Nghé con mới sinh không sợ cọp."
Trương Minh Lễ chế nhạo Cao Mệnh xong, đẩy cửa học đường ra, làm cho Vạn Mẫn và Vạn Dương đang nghe lén ngoài cửa giật nảy mình.
"Lão sư, các ngươi nói chuyện xong rồi?"
Vạn Mẫn rất khẩn trương nhìn về phía Trương Minh Lễ, lại thỉnh thoảng liếc nhìn Cao Mệnh một chút, dường như muốn xác định xem Cao Mệnh có thu được thí mộng pháp hay không.
"Nói chuyện xong rồi, các ngươi nếu muốn học thí mộng pháp thì đi tìm hắn, ta còn có việc khác phải làm."
Trương Minh Lễ chỉ tay về phía Cao Mệnh, sau đó mở cánh cửa củi ọp ẹp trong viện ra.
Rời khỏi tiểu viện, bước chân Trương Minh Lễ vừa chạm đất, nông cụ trong sân hóa thành đao cụ dính đầy vết máu, trái cây rau quả trồng trong đất vặn vẹo thành vong hồn xấu xí đáng sợ, cổng tre cùng gạch ngói phụ cận toàn bộ hóa thành nguyền rủa cùng mặt quỷ, như lông vũ đen nhỏ xuống trên thân Trương Minh Lễ, dung nhập vào cơ thể hắn.
Tiếp tục đi ra ngoài, Trương Minh Lễ cứ đi thêm một bước, ác mộng dị hóa xung quanh lại càng nghiêm trọng thêm một phần, chờ hắn đi đến cuối con hẻm, một bên khác của Chiết Mộng trấn vừa vặn vang lên tiếng phu canh.
"Giờ Tý canh ba, bình an vô sự!"
Canh ba, Chiết Mộng trấn trở nên càng thêm quỷ dị, trên đường phố, từng chén nhỏ quỷ hỏa lơ lửng không cố định, trong bóng tối các loại dị vật ẩn hiện, tiếng kêu thảm cùng tiếng rên rỉ rõ ràng nhiều hơn, từng pho tượng thần giấu trong trạch viện đều mở mắt.
"Học đường trước đó được che chở bên trong nguyền rủa của Trương Minh Lễ sao? Những viên gạch ngói tường viện kia tất cả đều là nguyền rủa!"
Vạn Dương vẫn còn sợ hãi đứng tại chỗ, nguyền rủa trên người Trương Minh Lễ toàn bộ đến từ tầng sâu thế giới, là từ cấm kỵ trong trò chơi mang ra, không có bất kỳ "giải dược" nào.
"Trong sổ của lão ba chưa hề nói đến những điều này."
Vạn Mẫn có chút hâm mộ nhìn về phía Cao Mệnh:
"Chúc mừng, ngươi đã thu được cải tạo pháp hiếm có nhất."
"Muốn học ta có thể dạy các ngươi, nhưng các ngươi phải tự mình đi chuẩn bị không thần bàn thờ."
Cao Mệnh lại cõng Phó Thư lên, trói chặt người này ở sau lưng:
"Trong bút ký của phụ thân các ngươi có đề cập tới người này sau lưng ta không, hắn tên là Phó Thư."
"Ân, cha ta bảo chúng ta nếu có thể giúp đỡ thì hãy giúp hắn một tay, nói hắn là người thừa kế thích hợp nhất của Vĩnh Sinh chế dược."
Vạn Mẫn đã sớm nhìn thấy Phó Thư biến thành người côn, có chút không đành lòng:
"Bọn họ từng làm việc cùng nhau, chỉ là phụ trách các hạng mục thí nghiệm khác nhau."
"Ồ?"
Cao Mệnh dừng lại trước mặt Vạn Mẫn:
"Phụ thân ngươi phụ trách hạng mục gì?"
"Ta chỉ nhớ rõ ngày đó ban đêm hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền không bao giờ trở về nhà nữa."
Vạn Dương ngoài miệng không quan tâm đến cha nuôi của mình, nhưng ký ức liên quan tới Vạn Giải lại rất sâu sắc.
"Chúng ta trở thành người kiểm tra, liều mạng nâng cao cấp bậc giữ bí mật, có một nguyên nhân rất trọng yếu là tìm phụ thân."
Vạn Mẫn ra hiệu cho đệ đệ không nên nói lung tung, nàng rất nghiêm túc nhìn về phía Cao Mệnh:
"Trong bút ký của phụ thân có nhắc tới rất nhiều bí mật của Vĩnh Sinh chế dược, công ty này là một con ma quỷ tham lam giấu mình trong bóng tối, ngươi vì nó bán mạng, cuối cùng có lẽ sẽ bị ăn đến không còn mảnh xương vụn."
"Xem ra các ngươi có ý kiến rất lớn đối với Vĩnh Sinh chế dược."
Cao Mệnh thuận miệng trả lời một câu, hắn đứng dậy chuẩn bị đi cứu Bạch Hoàng, trước đó ở hỉ trạch, may mà có Bạch Hoàng giúp đỡ hắn mới có thể trốn thoát, bây giờ hắn có năng lực tự bảo vệ mình, đầu tiên nghĩ đến chính là cùng Hỉ phu nhân cướp người.
"Chúng ta cũng không dám có ý kiến."
Vạn Mẫn lắc đầu liên tục:
"Không thần bàn thờ bị ngươi dùng rồi, chúng ta chuẩn bị đi thử các cải tạo pháp khác. Gặp nhau tức là duyên, cuối cùng ta cho ngươi thêm một lời khuyên, ngươi càng nắm giữ cải tạo pháp thuần thục, tương lai tình cảnh sẽ càng nguy hiểm."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Đồ vật của Vĩnh Sinh chế dược không dễ cầm như vậy, mỗi một người kiểm tra thu được tư cách giữ bí mật cấp năm đều nằm trong danh sách của công ty, bọn hắn là 'thuốc' trân quý nhất của công ty, dùng để thực hiện vĩnh sinh cùng tạo thần."
Trong mắt Vạn Mẫn ẩn giấu một tia bi ai, không nói nhiều nữa.
Tính cả lời khuyên cuối cùng của Vạn Mẫn, Cao Mệnh cõng Phó Thư đi ra khỏi học đường, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
"Này, đừng giả chết nữa, Chiết Mộng trấn là do ngươi thiết kế, ngươi hẳn là biết rõ nhược điểm của Hỉ Thần là gì sao?"
Cao Mệnh nhỏ giọng hỏi, Phó Thư yếu ớt ho khan vài tiếng.
"Hỉ Thần là tất cả vui sướng và vui thích trong cơn ác mộng tụ hợp lại, muốn làm cho vui sướng biến mất có hai biện pháp, một là dùng đủ nhiều tuyệt vọng bao phủ Hỉ Thần, hai là để vui sướng và vui thích đột phá cực điểm hóa thành điên cuồng cùng hủy diệt."
"Cực hạn vui thích là hủy diệt?"
Cao Mệnh tự hỏi Phó Thư, hắn sở dĩ lựa chọn Hỉ Thần làm mục tiêu, chủ yếu là bởi vì nội tâm tuyệt vọng của hắn quá nặng nề, muốn mượn nhờ hỉ khí của Hỉ Thần để xua tan nỗi thống khổ cùng phong ấn của mình.
"Chuyên tâm một chút, có người đến."
Ánh mắt Phó Thư nhìn về phía đường đi:
"Canh ba, Chiết Mộng trấn đã trở nên rất nguy hiểm, ta thật sự không đề nghị ngươi chạy loạn khắp nơi."
Trên mặt đường lát đá, có một gã mập mạp đeo vòng đen, vặn vẹo thân thể, cố gắng bò trong bóng tối.
Tứ chi hắn nhỏ bé như cọng rơm, bụng lại to lớn đến khủng khiếp, mồ hôi lạnh và nước mắt hòa lẫn trên mặt, ngũ quan vặn vẹo vì sợ hãi.
"Khó khăn lắm mới thu được 'dị vật' dùng để chuyên chở chất bẩn, ta tuyệt đối không thể chết ở chỗ này, tuyệt đối không thể!"
Dốc hết toàn lực bò về phía trước, rất nhanh bụng hắn bị mài nát, từng khối tượng đất vàng vỡ vụn cùng rơm rạ lăn ra.
"Không được, các ngươi không thể đi!"
Cánh tay nhỏ dài vung vẩy lung tung, người kiểm tra kia đem những mảnh tượng đất vụn cùng rơm rạ nhét vào bụng mình, nhưng càng nhét, vết thương trên bụng càng lớn.
Mùi máu tươi dần bay xa, bóng ma sau lưng người kiểm tra lưu động như sóng nước, một tấm da người ố vàng lặng yên không tiếng động đến gần, miệng ở giữa xé ra.
Người kiểm tra dường như cảm giác được gì đó, hắn cứng ngắc xoay cổ, nhìn thấy da người sau lưng.
"Đừng tới đây! Đừng tới đây! Ngũ tạng của ngươi không phải ta trộm! Không phải ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận