Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 368: Quảng bá trong lầu

"Bảng số phòng rất kỳ quái?"
Không chỉ thiện lương Cao Mệnh, tổ trưởng tổ 1 cũng có chút hiếu kỳ, mấy người cùng nhau đi vào giữa hành lang.
Nhà trọ lầu một ẩn nấp rất nhiều người, bất quá bọn hắn phần lớn đều trốn đi, không muốn lộ diện.
"Cẩn thận một chút, nơi này vừa mới bộc phát rối loạn."
Âu Dương Tố Tố tránh đi vết máu trên đất:
"Nửa giờ trước, có một nhân viên bảo an của cục điều tra đột nhiên nổi điên, không biết rõ từ đâu đưa tới một con quái vật."
"Quái vật kia có phải toàn thân mọc đầy tay chân không?"
thiện lương Cao Mệnh chỉ thấy qua loại quái vật này trong lầu.
"Không, thân thể nó do từng sợi dây nhỏ tạo thành, nhóm chúng ta không đụng vào được nó, nhưng nó lại có thể không kiêng nể gì mà công kích nhóm chúng ta."
Âu Dương Tố Tố dẫn thiện lương Cao Mệnh tới giữa hành lang, nơi này cũng là trung tâm của nhà trọ Tường Sinh Vĩnh.
Cửa phòng trước mặt nhìn qua rất bình thường, không khác gì các phòng cho thuê khác, nếu không phải tìm từng gian, có lẽ sẽ không phát hiện ra bí mật ẩn tàng bên trong căn phòng này.
Bước vào trong phòng, thiện lương Cao Mệnh hơi sững sờ.
Trong căn phòng không lớn không có phòng ngủ, cũng chẳng có toilet, chỉ có một bức tường màu xám, trên tường mở ra ba cánh cửa, trên cửa treo ba tấm bảng số phòng khác nhau. Quá khứ, hiện tại và tương lai.
"Trong lầu này, tuyệt đại đa số bảng số phòng đều là số, chỉ có ba cánh cửa này là viết bằng chữ."
Bác sĩ Lý đi tới bên cửa, lau đi vết máu trên cửa, để lộ ra từng hàng quỷ văn màu đen.
Những đường cong quỷ dị kia đan vào lẫn nhau, tạo thành ba con quái vật khác nhau trên ván cửa.
Quái vật trên cánh cửa quá khứ, thiện lương Cao Mệnh và tổ trưởng tổ 1 đã từng gặp qua, đó là con quỷ xấu xí có thân thể đầy tay chân, có thể tùy tiện nuốt chửng người sống, chôn vùi huyết nhục.
Con quái vật trên cánh cửa tương lai có hình dáng con người, nó được bện từ những sợi tơ vận mệnh tràn ngập văn tự, trông giống như một con sứa hình người.
Còn về cánh cửa hiện tại, đồ án trên ván cửa không nhìn rõ được, chi chít chằng chịt toàn là vết thương.
"Có ai mở ba cánh cửa này ra chưa?"
thiện lương Cao Mệnh có chút hiếu kỳ.
"Có."
Bác sĩ Lý chỉ xuống phía dưới cánh cửa, mỗi cánh cửa đều có một cái lỗ:
"Mỗi người chúng ta sau khi tiến vào lầu trọ đều sẽ nhận được một hộp quà, bên trong chứa đồ vật quan trọng nhất đối với chúng ta. Các ngươi chú ý kích thước cái lỗ kia, vừa vặn có thể nhét hộp quà vào, có người suy đoán muốn mở ba cánh cửa này, cần phải đặt quà của mình vào trong lỗ."
"Ta và lão Lý trước đó đã thấy có người làm như vậy, bọn hắn quả thực đã mở cửa bước vào, nhưng sau khi trở ra thì không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa hề đi ra."
Âu Dương Tố Tố không dám thử, ánh mắt nhìn về phía lỗ cửa mang theo vài phần kiêng kị.
"Bọn hắn có lẽ vĩnh viễn không ra được."
Tổ trưởng tổ 1 thanh âm lạnh lẽo:
"Tượng thần tượng đất trong lầu này có được năng lực vô cùng quỷ dị, có thể tước đoạt đi lực lượng mà quỷ quái giao phó cho chúng ta, sửa chữa ký ức của chúng ta. Thời kỳ toàn thịnh, bọn chúng quả thực vô cùng đáng sợ, nhưng hiện tại bọn chúng mới thoát khốn không lâu, chắc hẳn không có năng lực cưỡng ép tước đoạt ký ức của tất cả mọi người."
"Ta hiểu ý của ngươi, cái gọi là lễ vật là những thứ khó tước đoạt nhất trong ký ức của chúng ta, là một bộ phận mà ngay cả thần cũng cảm thấy khó giải quyết."
thiện lương Cao Mệnh phản ứng rất nhanh.
"Không sai, tất cả những người sống mạnh nhất Hãn Hải lúc này đều tập trung tại sự kiện dị thường này."
Tổ trưởng tổ 1 nhìn về phía lỗ cửa:
"Thần không có cách nào nhanh chóng tước đoạt ký ức khó quên nhất trong lòng người, cho nên ta suy đoán nó sẽ dùng phương pháp này, để nhóm chúng ta chủ động dâng hiến ký ức của mình."
"Lối ra là ba cánh cửa khác nhau, muốn rời khỏi, liền phải dâng lên ký ức trân quý nhất. Nhưng nếu như ngay cả ký ức thay đổi cả cuộc đời mình cũng vứt bỏ, vậy thì chúng ta có còn là chính mình nữa không?"
Tổ trưởng tổ 1 không hề cố ý hạ giọng, những người trốn trong các phòng khác cũng có thể nghe được "Xem ra lối ra thật sự không ở nơi này."
Phổ thông Cao Mệnh không có đi vào phòng, hắn nhìn cửa sổ bị đập nát trong hành lang.
Mảnh thủy tinh vỡ rơi lả tả trên đất, trên bệ cửa sổ còn có máu tươi đang chầm chậm chảy, bên ngoài bóng tối không biết dường như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn.
Nhìn chằm chằm vào bóng tối, đôi mắt của hắn dường như hòa làm một thể với màn đêm, tốc độ trôi qua của thời gian dường như chậm lại, hắn càng ngày càng gần cửa sổ, cho đến khi bả vai bị một lực mạnh túm lấy, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh!
Bên kia bệ cửa sổ có một cái lưỡi đỏ thẫm liếm láp máu tươi ngoài lầu, thứ kia thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Phổ thông Cao Mệnh ngồi phịch xuống đất, lúc này hắn mới phát hiện, chính mình không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh bệ cửa sổ. Vừa rồi nếu không có người từ phía sau túm mình lại, có lẽ nửa người trên của hắn đã nhô ra ngoài cửa sổ rồi.
"Cảm ơn..."
Quay đầu nhìn lại, phổ thông Cao Mệnh phát hiện xung quanh không có một ai, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được cỗ lực lượng kia:
"Có người đã kéo quai đeo cặp sách, kéo ta lại từ phía sau..."
Mang theo nghi hoặc, phổ thông Cao Mệnh mở cặp sách ra xem xét, trong cặp ngoài nhật ký và đồ ăn ra, thì chỉ còn lại tấm ảnh chụp đáng sợ kia.
"Lễ vật, ký ức quan trọng nhất... Có lẽ tấm ảnh này còn có những tác dụng khác..."
Cao Mệnh lặng lẽ vuốt ve ảnh chụp, trong ảnh chỉ có một mình Cao Mệnh, lại có vô số ba ba và mẹ không rõ ràng:
"Mỗi phòng 0715 đều có Cao Mệnh, nhưng trong nhà vì sao lại không có ba ba và mẹ? Rõ ràng trong nhật ký, mỗi một trang quá khứ, đều có bóng dáng của bọn họ..."
"Này!"
thiện lương Cao Mệnh thấy phổ thông Cao Mệnh rời đi, vội vàng đuổi theo:
"Không được hành động một mình!"
"Ừm."
Cất ảnh chụp đi, phổ thông Cao Mệnh tiện tay lấy ra một cái bánh bao từ trong túi, cắn một miếng.
Trông thấy phổ thông Cao Mệnh ăn đồ, thiện lương Cao Mệnh cũng có chút đói bụng:
"Muốn đi vào ba cánh cửa kia cần có lễ vật, ta vừa rồi đã hỏi rõ, trong phòng mỗi người đều có một hộp quà màu đỏ máu, nhưng ta lại không có."
thiện lương Cao Mệnh đi tới bên cạnh phổ thông Cao Mệnh:
"Ta hoài nghi tất cả các phòng chỉ có Cao Mệnh nhận được lễ vật, hắn mới là hạch tâm của chúng ta, là Cao Mệnh thật sự. Chuyện này đừng nói cho người khác biết, chúng ta trước tiên tự mình đi tìm."
"Ừm."
Phổ thông Cao Mệnh cúi đầu.
thiện lương Cao Mệnh cho rằng phổ thông Cao Mệnh vừa rồi nhìn thấy thứ gì đó ở cửa sổ, bèn đi tới, ôm lấy vai đối phương:
"Tỉnh táo lại đi, chúng ta người đông thế mạnh, nhất định có thể đi ra ngoài."
Không đợi thiện lương Cao Mệnh nói thêm gì nữa, đường dây điện đã biến chất nghiêm trọng trong nhà trọ Tường Sinh Vĩnh phát ra những tiếng nổ lụp bụp, bụi bặm bay tứ tung xung quanh chiếc loa phát thanh của cư dân trong hành lang, âm thanh của dòng điện truyền vào trong tai.
"Những kẻ ngoại lai của khu dân cư Xương Thành và nhà trọ Tường Sinh Vĩnh, chúc mừng các ngươi vẫn còn sống."
Một giọng nói của học sinh trung học vang lên từ trong loa phát thanh, mọi người vì muốn nghe rõ hơn một chút, đều chạy tới hành lang.
"Ta là Cao Vân, là hội trưởng Hội Học Sinh trong sự kiện dị thường cấp bốn học viện tư thục Hãn Đức, là học sinh thứ 51 trong lớp quái lạ số 13, cũng là người quản lý thực tế khu Đông, người đã hợp nhất tất cả thế lực ẩn tàng của Tư Đồ An."
"Nếu như các ngươi không muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, trở thành những tên điên mất đi ý chí của bản thân, vậy thì ta hy vọng các ngươi có thể chú ý lắng nghe những lời tiếp theo của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận