Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 403: Bình thường là nguyện vọng lớn nhất

Ánh đèn mờ ảo không chói mắt, nhẹ nhàng rọi lên từng món đồ đạc cũ kỹ trong nhà, khiến cho cả căn nhà toát lên vẻ ấm cúng.
Căn phòng không lớn, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy rất đỗi đời thường, nhưng nếu quan sát kỹ lưỡng, có thể phát hiện ra rất nhiều điểm kỳ quái.
La Đông đứng sững ở cửa, ánh mắt vượt qua người đàn ông mở cửa, nhìn vào bên trong phòng.
Tất cả các bức tường ở đây đều được lắp thêm lớp cách âm, sơn loại sơn hút âm, chỉ cần trong nhà không phát sinh tiếng động xô xát quá kịch liệt, hàng xóm căn bản không thể biết chuyện gì xảy ra trong phòng.
Phòng khách bày một chiếc tủ lạnh cỡ lớn loại làm mát bằng gió, loại tủ lạnh này dựa vào quạt thổi gió vào bên trong để làm lạnh, bảo quản các loại thịt không dễ bốc mùi, lại không có mùi lạ.
Trên mặt đất phòng bếp rải rác rất nhiều túi giữ tươi, vừa vặn có thể chứa khối thịt lớn bằng nắm đấm, tiện mang theo. Dưới quầy bếp là chất gây phát nhiệt, thứ này trộn lẫn với nước có thể làm gia tốc thịt thối rữa.
Đồ vật vận chuyển và xử lý thịt đều có đủ, La Đông nhìn về phía phòng vệ sinh, gạch lát nền ở đó còn chưa kịp thu dọn tấm màng chống thấm bằng nhựa, phía trên còn dính chút vật giống như dầu mỡ.
"Nơi xử lý thịt cũng có..."
Tim La Đông đập thình thịch, phong cách trang trí tổng thể của căn phòng rất ấm cúng, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh cả người.
"Nhìn đủ chưa?"
Người đàn ông trung niên mặc áo mưa đột nhiên lên tiếng, vành mũ áo mưa che khuất nửa gương mặt, khiến La Đông không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
"Tôi..."
La Đông không biết nên tìm cớ gì, hắn từng tận mắt nhìn thấy Cao Mệnh tiến vào đây, như vậy xem ra việc Cao Mệnh biến mất khẳng định có liên quan đến người đàn ông trước mặt.
"Nơi này không phải chỗ ngươi nên tới, đi nhanh đi."
Người đàn ông trung niên không có ý làm hại La Đông, khi chuẩn bị đóng cửa, vẫn không quên nhắc nhở La Đông một câu:
"Xuống lầu cẩn thận một chút, nếu nghe thấy tiếng bước chân, nhất định phải sớm tránh đi, tuyệt đối đừng để một nam sinh mặc đồng phục học sinh nhìn thấy."
Hạ giọng, người đàn ông trung niên từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ:
"Hắn không phải người."
"Chờ chút!"
La Đông đuổi tới trước khi cửa đóng, dùng tay giữ lấy cánh cửa.
Có lẽ vì cả hai đều là cha của những đứa trẻ, hoặc có thể ký ức dung hợp trước kia khiến La Đông nảy sinh sự đồng cảm, hắn không lựa chọn rời đi, do dự hồi lâu, quyết định dùng cách thẳng thắn nhất để giao tiếp với người đàn ông trước mặt.
"Tôi biết Cao Mệnh, anh ấy là ân nhân cứu mạng của gia đình tôi, trong ấn tượng của tôi anh ấy tuyệt đối không phải người xấu, cho dù anh ấy biến thành quỷ, tôi cảm thấy anh ấy cũng sẽ không trở thành ác quỷ!"
La Đông che lấy ngực, tiếng gọi từ đáy lòng ngay tại trong căn phòng này, căn phòng trước mắt đối với hắn rất quan trọng:
"Giữa các người có phải có hiểu lầm gì không? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên không ngờ La Đông lại thốt ra tên Cao Mệnh, càng không ngờ đối phương trong tình huống này vẫn kiên trì nói tốt cho Cao Mệnh, câu nói cho dù Cao Mệnh biến thành quỷ cũng không phải ác quỷ, đã chạm đến điều gì đó trong lòng người đàn ông.
Gỡ mũ áo mưa xuống, khuôn mặt người đàn ông lộ ra, hắn nhìn có vẻ trưởng thành, tiều tụy, trong đôi mắt lại ẩn chứa một tia cố chấp:
"Ta là cha của Cao Mệnh, ta biết những gì ngươi nói đều không sai, nhưng những thứ trong hành lang kia không phải là Cao Mệnh thật sự."
"Không phải Cao Mệnh thật sự?"
La Đông trước đó mặc dù cũng có suy đoán, nhưng nghe được đáp án khẳng định, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
"Cao Mệnh có một người bạn như ngươi là may mắn của nó, vào đi."
Người đàn ông xác định bên ngoài không có ai, mời La Đông vào phòng:
"Bọn ta đã bị vây ở đây rất lâu, ngươi là người đầu tiên bọn ta nhìn thấy ngoài Cao Mệnh."
Rót một cốc nước lạnh đặt trước mặt La Đông, người đàn ông trung niên khóa kỹ cửa phòng:
"Hiện tại là ngày bao nhiêu rồi? Là ngày thứ mấy sau tết Trung Nguyên?"
"Đã qua mấy tuần rồi? Các người không lẽ vẫn luôn bị nhốt ở đây?"
Đối mặt với sự nghi hoặc của La Đông, người đàn ông trung niên không nói gì, hắn ngồi ở phía bên kia ghế sô pha, châm một điếu thuốc.
"Có thể kể cho ta nghe một chút về Cao Mệnh không? Các người bị ai giam cầm ở đây?"
La Đông cẩn thận hỏi, hắn ngồi trên ghế sô pha, hiện tại vừa hiếu kỳ, vừa sợ hãi, mấu chốt là trái tim trong lồng ngực còn đang đập loạn lên, tựa hồ đang thúc giục hắn làm gì đó.
"Ta và mẹ Cao Mệnh ban đầu đặt rất nhiều kỳ vọng vào Cao Mệnh, cho nó đi học rất nhiều lớp năng khiếu, nhưng phát hiện ra năng khiếu duy nhất của đứa nhỏ này chính là không có bất kỳ năng khiếu nào."
Người đàn ông trung niên nhắc tới những "phiền não" này không những không tức giận, biểu cảm còn hòa hoãn đi rất nhiều, dường như khoảng thời gian đó mới là vui vẻ nhất:
"Vợ chồng ta đều rất sốt ruột, cho đến khi nó lên cấp ba, có một lần cả lớp bọn nó đi dã ngoại..."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng Cao Mệnh từ đó về sau cả người liền thay đổi, trong lòng nó dường như cất giấu thứ gì đó vô cùng thống khổ, cảm giác đó tựa như là... Nó có một phần linh hồn bị nhét vào nơi nào đó, ngày đêm chịu tra tấn. Cũng từ ngày đó, trong nhật ký của nó thường xuyên nhắc đến một học sinh không hề tồn tại là Cao Vân."
Người đàn ông thở dài một hơi:
"Bọn ta làm cha mẹ rất muốn giúp nó chia sẻ, nhưng thử đủ mọi cách cũng không có hiệu quả, bọn ta dần dần không còn kỳ vọng nó tương lai giàu sang, chỉ mong nó có thể trở lại như trước kia, cả nhà sống bình thường là tốt rồi."
"Mất đi rồi mới biết trân quý, ta hiện tại hối hận nhất chính là không đối xử tốt với người nhà."
La Đông đồng cảm với người đàn ông trung niên.
"Cao Mệnh càng thêm trầm lặng, có lẽ chính nó cũng không biết, đứa bé kia thường xuyên gặp ác mộng, giãy giụa, gào thét, mặt mày dữ tợn kêu khóc tên Cao Vân, nhưng đến ban ngày lại như không có chuyện gì. Nó không muốn nhắc tới, bọn ta cũng không cố ý hỏi."
Người đàn ông trung niên giọng nói trầm thấp, lộ ra một tia mệt mỏi:
"Bọn ta khuyến khích nó học tâm lý trị liệu, kỳ thật không phải muốn nó trở thành bác sĩ, chỉ là hy vọng nó có thể chữa lành cho chính mình."
La Đông không ngờ Cao Mệnh còn có một đoạn quá khứ như vậy, đối với Cao Mệnh mà nói cuộc sống học đường bình thường, kỳ thực mỗi một ngày đều ngưng tụ tâm huyết của cha mẹ hắn, vợ chồng hai người sợ Cao Mệnh phát hiện, vừa không làm tổn thương nội tâm Cao Mệnh, vừa cẩn thận dành cho hắn toàn bộ tình yêu thương.
"Cao Vân không phải là học sinh trong lớp bọn nó sao?"
La Đông cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hình như hắn đã từng nghe Cao Mệnh nhắc qua.
"Trong lớp bọn nó căn bản không có học sinh này, sau này bọn ta đợi mãi mới đến khi nó tốt nghiệp đại học, những bệnh trạng kia đều biến mất, bọn ta vốn cho rằng đứa bé kia có thể bắt đầu cuộc sống mới, nhưng ai biết bên cạnh nó bắt đầu xảy ra những chuyện... không thể tưởng tượng nổi."
Tiếng chặt thịt ở phòng bếp vẫn tiếp tục, người đàn ông trung niên từ từ cúi đầu, hắn nhìn chằm chằm tàn thuốc rơi:
"Năm nay tết Trung Nguyên Cao Mệnh tăng ca, về nhà rất muộn, ta và mẹ nó lo lắng, nên đã gọi cho nó mấy cuộc điện thoại."
"Không ai nghe máy sao?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu:
"Mỗi cuộc điện thoại đều có người nghe, nhưng mỗi một người nghe điện thoại đều không phải Cao Mệnh, cho nên ta và mẹ nó trong đêm đến nơi nó thuê trọ tìm nó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận