Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 538: Tìm người

Trong phòng họp Tử Lâu, bầu không khí vô cùng ngưng trọng, mấy vị người chơi phụ trách đều rơi vào trầm mặc. Bọn hắn so với bất kỳ ai đều muốn báo thù, chân tướng đã bị Vĩnh Sinh chế dược che giấu, chỉ còn lại bọn hắn - những chứng cứ phạm tội còn sống. Thế nhưng, hiện tại bọn hắn chỉ có thể trốn ở trong khu vực hoàn mỹ nhân sinh vỡ vụn, căn bản không dám trở về hiện thực.
"Các ngươi nguyện ý vĩnh viễn trốn ở trong hang chuột, hay là muốn cùng ta đi thay đổi tất cả?"
Cao Mệnh nói chuyện phi thường không khách khí, hắn đã dùng hết ba viên huyết nhục hạt giống có được từ trong cơn ác mộng của mình. Hiện tại hạt giống đã dùng hết, mặc kệ các người chơi có đồng ý hay không, hắn đều muốn buộc chặt đám người vào cùng một phe với mình.
"Sau khi hiến tế thành công, Tử Lâu giao phó cho ta một phần thưởng rất đặc thù. Hiện tại, ta hẳn là có quyền hạn cao hơn bất kỳ ai trong số các ngươi. Giết ta chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, đây là điều ta lo lắng."
Cao Mệnh đã tỏ rõ thái độ, hắn trực tiếp đứng dậy, rời khỏi phòng hội nghị trước ánh mắt chăm chú của mấy vị người phụ trách.
Những người chơi phụ trách cũng không ngăn cản Cao Mệnh, bọn hắn tựa hồ muốn đợi Cao Mệnh rời đi rồi mới hảo hảo trao đổi.
Đem đường vân Huyết nhục Quỷ Thần lạc ấn lên tủ quần áo, Cao Mệnh có thể mở ra tất cả gian phòng bên trong Tử Lâu, hắn rất hiếu kỳ về tòa kiến trúc này.
"Huyết nhục hạt giống tại trong Tử Lâu nảy mầm, sợi rễ thẩm thấu vào trong vách tường, ta và tòa kiến trúc này dường như có mối liên hệ sâu sắc hơn. Trong lầu có mấy gian phòng ẩn tàng chưa bị ai mở ra, bên trong cất giấu thứ gì?"
Đi vào thang máy, Cao Mệnh nhắm mắt lại, kiên nhẫn cảm nhận sự chỉ dẫn của huyết nhục đại thụ, sau đó nhấn một nút.
Thang máy phi tốc hạ xuống, màn hình hiển thị vẫn luôn là số "4" nhưng màu máu càng ngày càng đỏ tươi. Dần dần, cảm giác mất trọng lượng càng ngày càng mãnh liệt. Ngay khi Cao Mệnh bắt đầu cảm thấy không đúng, thang máy đột nhiên dừng lại, cửa thang máy bằng kim loại chậm rãi mở ra.
Hành lang đen như mực, trống không một người. Tầng này dường như chưa có người chơi nào đến, cho người ta cảm giác rất âm trầm.
Chậm rãi tiến vào bên trong, trên hành lang chất đầy các loại vật tư cùng dược tề. Trong đó, phần lớn Cao Mệnh chưa từng thấy qua. Những thuốc đó có loại dùng để trị liệu và giảm bớt tinh thần ký ức, có loại dùng để tiêu trừ nguyền rủa, tất cả đều là những "hàng cao cấp" phi thường đắt đỏ và hiếm có.
"Đây là nhà kho của các người chơi?"
Cao Mệnh tiếp tục đi về phía trước, trước mắt vật tư càng ngày càng khoa trương, các loại đạo cụ có thể sử dụng trong cơn ác mộng bị vứt bừa bãi trên đất, như rác rưởi.
Đi vào nơi sâu nhất của hành lang, Cao Mệnh nhìn thấy một tòa điện thờ đổ nát.
Hắn xốc lên tấm vải đen, thử đốt ngọn nến trước điện thờ.
Ngọn lửa chập chờn, soi sáng pho tượng đất không mặt trong bàn thờ, bóng tối lay động. Giống như một đứa bé chậm rãi chui vào trong pho tượng, sau đó một giọng nói hư nhược vang lên từ trong bàn thờ:
"Ta làm không được, ta thật sự làm không được, ta chỉ là tín ngưỡng hư giả. Người chơi đầu tiên chưa hề không phải là ta. Các ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Khi nào trở về? Ta đã... quên mất tên của ngươi rồi."
Cao Mệnh đã lên mạng tìm kiếm các tư liệu liên quan đến Hoàng Doanh, xem qua video hắn bị truy nã, cũng nhớ rõ giọng nói của hắn.
"Trong bàn thờ phát ra giọng nói của Hoàng Doanh?!"
Cao Mệnh rất kinh ngạc, đối phương giống như Vương Bình An, dường như cũng đang chờ đợi một người nào đó trở về, nhưng lại đồng thời đều quên mất tên người kia.
Cao Mệnh vốn cho rằng vết đao khủng bố trên tủ quần áo là do Hoàng Doanh lưu lại, nhưng bây giờ hắn dao động.
"Ta không kiên trì được nữa. Tất cả người chơi đều đang nhìn ta, bọn hắn coi ta là hy vọng, ta không thể biểu lộ ra bất kỳ sự mềm yếu hay khiếp đảm nào. Ta sợ hãi muốn chết, lại nhất định phải phản kháng, xông lên trước tất cả mọi người để phản kháng."
Điện thờ dường như là ghi chép lại lời tự nói của Hoàng Doanh. Những lời này, hắn không thể nói cùng bất kỳ người chơi nào, chỉ có thể ngồi trước điện thờ, nói cho vị Thần Linh dường như đã biến mất kia.
"Nếu bàn về diễn xuất, e rằng ngươi và Bạch Hiển đều không bằng ta."
"Chính ta đều đã tin tưởng chính mình. Nếu có một ngày ta thật sự quên mất ngươi, vậy ta đoán chừng sẽ cho rằng ta, Hoàng Doanh, chính là chúa cứu thế thực sự... Thế nhưng, làm chúa cứu thế mệt mỏi quá, khó khăn quá, ta làm không được, ta không được."
Hoàng Doanh đem bí mật trong lòng mình nói cho điện thờ, hắn dường như cũng muốn thông qua cách này để nhắc nhở chính mình, để bản thân không quên một vị Thần Linh nào đó.
Nghe xong những âm thanh trong bàn thờ, Cao Mệnh ngược lại buông lỏng rất nhiều, trong lòng hắn Hoàng Doanh trở nên chân thật hơn một chút. Đối phương cũng chỉ là một người bình thường, nhưng lại thật sự bị buộc trở thành chúa cứu thế, phần lớn những lời nhắn trong bàn thờ đều là lời than vãn.
"Nơi này không thể để người chơi phát hiện, có hại cho hình tượng của Hoàng Doanh. Trước khi lật đổ Vĩnh Sinh chế dược, hắn vẫn nên duy trì hình tượng kẻ trốn truy nã thì tốt hơn."
Cao Mệnh không mang những vật tư trong Tử Lâu đi. Những thứ này đối với hắn tác dụng không lớn, nếu bị người của Vĩnh Sinh chế dược phát hiện, còn có thể bại lộ thân phận của hắn.
Sau khi dọn dẹp sạch dấu vết mình từng đến, Cao Mệnh lại đi lại trong lầu, đến mấy gian phòng ẩn tàng khác. Tử Lâu so với một tòa nhà dân cư, không bằng nói là một hòn đảo hoang khổng lồ. Trải qua việc xây dựng không ngừng của người chơi, bên trong trở nên vô cùng phức tạp, đoán chừng Trùng ca bọn hắn cũng không biết rõ trong Tử Lâu rốt cuộc có bao nhiêu gian phòng.
Cao Mệnh tốn nửa giờ cũng chỉ đi dạo được gần một nửa. Cuối cùng, hắn đi thẳng xuống nơi thấp nhất của Tử Lâu, muốn xem có thể tiến vào hắc vụ hay không, kết quả cửa thang máy mở ra khiến hắn trực tiếp sợ ngây người.
Nơi thấp nhất của Tử Lâu trấn áp trùng thuế kéo dài hàng ki lô mét, dường như con Hồ Điệp có thể che kín cả bầu trời đêm kia là từ nơi này bay ra.
Tử ý liên tục không ngừng từ trên trùng thuế tản ra, cũng chính bởi vì sự tồn tại của nó, đã biến Tử Lâu thành bộ dạng như bây giờ, để có thể đứng vững trong hắc vụ.
"Nếu đem thứ này vào hiện thực thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Cao Mệnh chỉ đơn thuần suy nghĩ một chút, bình thường mà nói sẽ không đi làm chuyện điên cuồng như vậy.
Đèn đỏ nhấp nháy trong thang máy, bảng thao tác bị khóa chặt từ xa. Từ trong camera giám sát truyền ra giọng nói của Trùng ca, hắn hy vọng Cao Mệnh có thể trở về đại sảnh, các người chơi đã đạt được nhận thức chung.
Cao Mệnh nhìn chằm chằm camera giám sát một lúc lâu. Tử Lâu giao phó cho hắn quyền hạn nhưng không có liên quan đến camera, những thứ này hẳn là do chính người chơi cải tạo và lắp thêm.
"Trách không được bọn hắn dám trực tiếp thả ta đi. Đoán chừng bọn hắn còn cảm thấy Tử Lâu là đại bản doanh của mình. Bất quá tự tin một chút cũng tốt, chỉ sợ bọn hắn bị Vĩnh Sinh chế dược chèn ép đến mức mất hết cả huyết tính."
Trở lại phòng họp, mấy vị người chơi ngay cả vị trí cũng không thay đổi. Trùng ca và người phụ trách trao đổi thông tin đối với Cao Mệnh nhiệt tình hơn rất nhiều, đứng dậy kéo Cao Mệnh đến vị trí phía trên.
"Các người chơi Tử Lâu sẽ dốc toàn lực giúp ngươi nhanh chóng có được tư cách bí mật cấp năm của Vĩnh Sinh chế dược. Nhóm chúng ta tạm thời còn chưa có ý định công kích Vĩnh Sinh chế dược. Ngươi chỉ cần giúp nhóm chúng ta làm một chuyện là được."
Trùng ca rất coi trọng Cao Mệnh, vẫn luôn là hắn nói chuyện.
"Chuyện gì?"
"Vĩnh Sinh chế dược lấy danh nghĩa trị liệu, đem một số lão người chơi giam cầm tại phòng thí nghiệm bí mật cấp năm."
"Các ngươi muốn ta cứu bọn hắn ra?"
Cao Mệnh nheo mắt lại. Những người chơi có thể được đưa vào phòng thí nghiệm bí mật cấp năm hẳn là đều đã rơi vào tầng sâu ác mộng.
"Không, ngươi chỉ cần ở trong cơn ác mộng của bọn hắn, giúp nhóm chúng ta tìm một người là được."
Trùng ca và mấy vị người phụ trách khác đều có biểu cảm vô cùng nghiêm túc:
"Người kia tên là Trương Minh Lễ, là một giáo viên đạo đức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận