Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 234: Không Thấy Bóng Người

Không thể dùng hai chữ "đơn giản" để hình dung vẻ đẹp của người phụ nữ kia, không chỉ ngũ quan bề ngoài hấp dẫn, mà khí chất toát ra từ người nàng cũng vô cùng đặc biệt.
Lão Tao nhìn chằm chằm không chớp mắt, Túc Mặc nấp phía sau từ từ rời ánh mắt đi, hắn không phải thẹn thùng, chỉ là cảm thấy đau đầu như búa bổ, cảm giác giống như đã từng gặp qua người phụ nữ kia ở kiếp trước, đồng thời còn phát sinh qua rất nhiều chuyện không vui.
Người phụ nữ hiển nhiên không ngờ tới rằng khi đến bệnh viện lại nhìn thấy bốn sinh viên có ánh mắt "trong suốt", nàng khẽ mỉm cười:
"Các ngươi vừa rồi có nhìn thấy đệ đệ ta không? Nó vì vấn đề tướng mạo, nên tính tình cổ quái, hay thích..."
"Có! Thấy rồi! Hắn đi về phía thông đạo thứ hai bên trái!"
Lão Tao vô cùng tích cực:
"Có cần ta giúp ngươi dẫn đường không? Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi trước, trong bệnh viện này không được an toàn lắm."
"Không an toàn?"
Người phụ nữ lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt mờ mịt cùng với vẻ mặt không hiểu, khiến người ta hận không thể móc cả trái tim ra cho nàng xem rõ ràng.
"Những lời đồn liên quan đến Hãn Hải trên internet đêm qua đều là thật, chuyện lạ bao trùm lấy tòa kiến trúc này, hiện tại bệnh viện có thể vào mà không thể ra, bên trong toàn bộ đều là người chết, vô cùng nguy hiểm!"
Người phụ nữ không nói lời nào, Lão Tao đã nhanh chóng đem ngọn nguồn câu chuyện giới thiệu rõ ràng, hắn cũng không biết vì sao hôm nay mình lại tích cực như vậy, tựa như linh hồn bị một đôi tay nắm chặt lấy.
Người phụ nữ dường như là lần đầu tiên nghe được những chuyện lạ kiểu này, lộ vẻ kinh ngạc, có chút không hiểu, lại có chút sợ hãi.
"Ta thấy ngươi vẫn là không nên hành động một mình thì tốt hơn, nhóm chúng ta có thể cùng đi tìm đệ đệ của ngươi."
Người phụ nữ là do bọn hắn tận mắt nhìn thấy từ bên ngoài bệnh viện đi vào, vậy nói rõ người phụ nữ tuyệt đối không có quan hệ gì với bệnh viện, là "người" vô cùng an toàn.
Dưới sự nhiệt tình mời mọc của Lão Tao, người phụ nữ từ từ hạ thấp cảnh giác.
"Chuyện lạ bên trong bệnh viện có quy tắc riêng, nhóm chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nghe theo chỉ huy, tuyệt đối đừng tự ý hành động."
Hùng ca là người rất an tâm, giọng nói chuyện tương đối trầm ổn:
"Nhóm chúng ta nên xưng hô với ngươi thế nào đây?"
"Ta tên là Tuyên Văn, vừa rồi chạy trốn chính là đệ đệ của ta, Tiểu Dương Dụ."
Xách theo túi, Tuyên Văn cũng không vội đuổi theo Dương Dụ.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, cửa chính và cửa hông đều không thể rời đi được, nhóm chúng ta mau chóng đi thu thập vật tư, chuẩn bị cho việc qua đêm thôi."
Túc Mặc không dám đến gần Tuyên Văn, chỉ nghe thấy mùi nước hoa trên người Tuyên Văn thôi cũng đủ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
Dù đang ở trong chuyện lạ nguy hiểm của bệnh viện, Lão Tao vẫn kiên nhẫn giải thích cho Tuyên Văn về tình hình cơ bản trong bệnh viện, mỗi phòng đều có những công năng khác nhau, mỗi loại thuốc đều có những hiệu quả không giống nhau, bệnh viện này phảng phất như một mô hình về việc người tương lai và chuyện lạ cùng chung sống.
Lúc quay trở lại trước lầu của bệnh viện, đợi đến khi đại sảnh khám bệnh chật kín người, Tuyên Văn càng thêm nghi hoặc:
"Chẳng phải rất bình thường sao? Không có gì khác biệt so với bình thường cả."
"Bọn hắn không phải người, ngươi xem video này."
Lão Tao không hề che giấu, trực tiếp đem hình ảnh mình lén chụp được cho Tuyên Văn xem, trong lúc quan sát, Túc Mặc giả vờ không chú ý đụng vào Lão Tao, khiến camera quay cả Tuyên Văn.
Khác với những "bệnh nhân" khác của bệnh viện, camera đã quay được Tuyên Văn một cách hoàn chỉnh, nàng đúng là "người".
"Ngươi làm gì vậy?"
Lão Tao biết rõ dự định của Túc Mặc, hắn nhíu mày:
"Không lễ phép."
"Tâm phòng bị người không thể không có, các ngươi làm rất đúng."
Tuyên Văn che miệng, nàng đột nhiên phát hiện xung quanh toàn là quỷ, bị dọa đến hoa dung thất sắc, nhưng lại không dám tỏ ra quá mức, sợ làm cho quỷ quái chú ý.
"Đệ đệ ngươi vừa rồi đi về phía này, đi theo ta."
Lý Đinh vẫy vẫy tay, mấy người xuyên qua hành lang, đi tới vườn hoa nằm giữa khu lầu trước và sau của Lệ Sơn bệnh viện.
Toàn bộ khu vườn âm u, có một đài phun nước khô cạn, bên cạnh là chiếc ghế đu không có người ngồi nhưng vẫn lắc lư qua lại.
Trên hiệu ứng đồ họa, vườn hoa có màu sắc rực rỡ, cành cây sum suê, lá cây xanh tốt, thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, nhưng trên thực tế vườn hoa lại um tùm cỏ dại, ngổn ngang chất đống một chút rác rưởi kiến trúc cùng rất nhiều hàng rào sắt.
Từ sau khi bộ phận phòng của Lệ Sơn bệnh viện di chuyển đi, khu lầu sau đã bị phong tỏa, bình thường mọi người đến khám bệnh cũng chỉ đi cửa trước cùng với cửa hông hai bên, căn bản không đi cửa sau.
"Đệ đệ ngươi hình như chạy vào khu lầu sau rồi..."
Lão Tao có chút khó xử:
"Mức độ nguy hiểm của khu lầu sau gấp mười lần khu lầu trước, những chuyện lạ lưu truyền ở khu thành cũ đều có quan hệ tới khu lầu sau, ta đề nghị ngươi tạm thời đừng nghĩ tới việc tìm đệ đệ vội, mà trước tiên thu thập một chút thông tin cùng vật tư thì tốt hơn."
"Trời sắp tối rồi, ngươi phải mau chóng quyết định."
Hùng ca rất trượng nghĩa:
"Ta cũng có một đệ đệ, cho nên có thể hiểu được tâm trạng của ngươi lúc này. Nếu như ngươi muốn tìm hắn, chúng ta bây giờ liền vào xem. Mười phút sau, bất kể có tìm được hay không, chúng ta đều phải rời đi."
"Thật sự cảm ơn các ngươi."
Mấy sinh viên này không nói hai lời đã muốn giúp Tuyên Văn tìm người bên trong chuyện lạ, khiến Tuyên Văn cảm thấy có chút ngượng ngùng, rõ ràng chính mình mới là quỷ.
"Đừng khách khí, nhóm chúng ta nên đoàn kết lại!"
Hùng ca khẽ gật đầu, xuyên qua hàng rào đầy rỉ sắt, đi vào khu lầu sau.
Cỏ dại mọc lan vào trong phòng, khe hở giữa các viên gạch có chút vệt bẩn màu nâu đen, khắp nơi vứt đầy vỏ chai thuốc cùng ống kim tiêm bốc mùi.
"Đông đông đông!"
Âm thanh kỳ quái vang lên từ bên trong đường ống thông gió, tựa như có một con rắn lớn đang bò qua một cách thô bạo, Tuyên Văn đuổi theo âm thanh, tìm thấy chỗ miệng thông gió bị hỏng, ở khúc cua của đường ống, nàng mơ hồ nhìn thấy một tấm vải.
"Còn mặc quần áo bệnh nhân sao?"
Đường ống thông gió chỉ rộng mười mấy centimet, người sống căn bản không thể chui vào bên trong, Tuyên Văn nghĩ đến Dương Dụ, người đệ đệ cao vài mét của mình:
"Đúng là một gia đình thú vị."
"Trong lầu có dấu vết sinh hoạt của người!"
Lão Tao có đôi mắt rất tinh tường, hắn nhặt lên một tờ giấy gói kem, lớp kem dính trên giấy vẫn chưa biến chất.
Tiếp tục đi về phía trước, Lão Tao vén tấm rèm cửa gần như mục nát của phòng chờ khám bệnh lên, một mùi hôi thối xộc vào mũi.
Nhìn căn phòng lớn chất đầy quần áo bẩn, mỗi bộ quần áo dường như đại diện cho một người bệnh.
"Rõ ràng là nơi để quần áo bẩn, sao lại cho ta cảm giác giống như nghĩa địa vậy?"
Lão Tao bắt đầu cảm thấy bất an, cảm giác nguy hiểm ập đến từ từ dâng lên trong đầu, mắt hắn láo liên, xung quanh không có bất kỳ biến hóa nào, hắn cũng không rõ nguy hiểm đến từ đâu.
"Chuyện gì thế! Các ngươi nhìn cửa sau kìa!"
Lý Đinh giống như phát hiện ra điều gì đó, hét lớn.
Trong căn phòng gần cửa sau của bệnh viện, trưng bày rất nhiều đôi giày, có giày của người già, có giày của trẻ con, có những đôi giày nữ rất thời thượng, cũng có những đôi giày trẻ em rách nát.
Tất cả giày đều được xếp ngay ngắn trong phòng, mũi giày đều hướng về một tấm di ảnh đen trắng cỡ lớn trên tường.
"Tư Đồ An?"
Mấy sinh viên đều biết người đàn ông trong ảnh, đó chẳng phải là phó hội trưởng của một hội từ thiện nào đó ở Hãn Hải sao.
"Khung cảnh thật quỷ dị, chẳng lẽ hắn đã sớm biết mình sẽ chết? Cho nên mới bày những đôi giày này ra để tế bái chính mình?"
Lão Tao muốn chụp lại khoảnh khắc kỳ lạ này, nhưng khi vừa giơ chiếc camera nhỏ lên, cả người hắn liền ngây dại.
Trong tấm hình ở camera của hắn, hắn nhìn thấy trên màn hình đầy ắp người, mỗi đôi giày đều có một người đứng lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận