Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 44: Ghi chép

"Khóe miệng dính máu, Bạch Kiêu rất có thể đã ăn thứ không nên ăn!"
Vụ diệt môn xảy ra hai mươi năm trước, lúc đó Bạch Kiêu còn nhỏ, không thể nào là hung thủ, nhưng dáng vẻ hiện tại của Bạch Kiêu lại giống hệt hung thủ trong vụ diệt môn mà Cao Mệnh hình dung.
Việc chạy trốn đã có chút muộn, Cao Mệnh nắm chặt xiềng xích, bảo Chúc Miểu Miểu dán một tấm sát phù lên rìu chữa cháy:
"Hai đánh một, hẳn là có cơ hội thắng."
Từ khi suy nghĩ đến khi quyết định, Cao Mệnh chỉ mất vài giây, Bạch Kiêu nổi điên đã xông qua hành lang của tòa nhà.
Con dao chặt xương trong tay hắn xé tan màn đêm, bổ thẳng về phía Cao Mệnh!
"Coi chừng!"
Chúc Miểu Miểu từ bên cạnh chạy tới, lưỡi búa sắp bổ trúng bả vai Bạch Kiêu thì hắn lại né được với một góc độ khó tin.
Áo mưa bị xé rách, Cao Mệnh cũng thấy rõ thân thể Bạch Kiêu lúc này.
Trên da hắn viết đầy chữ cổ kỳ quái, những con chữ đen ngòm như côn trùng đang ngọ nguậy trong huyết nhục.
Xương cốt kêu răng rắc, thân thể Bạch Kiêu như bị xé thành từng khúc, hắn hưng phấn, điên cuồng, đầu óc như bị ai đó điều khiển, miệng dính đầy vết máu toe toét đến tận mang tai, nở một nụ cười kinh dị.
Bạch Kiêu dồn toàn bộ tiềm năng của nhục thể, tốc độ nhanh đến kinh người.
Cao Mệnh dù luôn rèn luyện thể lực trong ngục giam trọng phạm, vẫn kém Bạch Kiêu quá xa. Anh không được đào tạo bài bản về kỹ năng cận chiến, mà chỉ dựa vào bản năng sâu thẳm trong huyết nhục.
Không có chiêu thức hay kỹ xảo, Cao Mệnh dán mắt vào Bạch Kiêu, cố gắng giữ bình tĩnh, phán đoán đường tấn công của hắn.
Anh đoán trúng gần như mọi lần, phản ứng kịp thời, nhưng vẫn chỉ có thể né tránh trong gang tấc.
"Chém hắn đi!"
Trong tình huống này, Cao Mệnh không thể phản công, việc trốn tránh thôi đã hết sức vất vả. Anh chỉ có thể trông chờ vào Chúc Miểu Miểu.
Chúc Miểu Miểu cầm rìu chữa cháy cũng đã cố hết sức, nhưng xương cốt Bạch Kiêu có thể di động tùy ý, tốc độ lại nhanh đến phi lý.
Trong nháy mắt, Cao Mệnh đã lui từ cửa hành lang vào căn hộ bên trong dãy B. Anh chưa bao giờ đến gần cái chết như vậy.
Con dao chặt xương nặng trịch và khuôn mặt tươi cười phát rồ của Bạch Kiêu chiếm trọn hai con ngươi và não bộ của Cao Mệnh. Sàn nhà, vách tường đầy vết máu, vừa ướt vừa trơn. Anh cẩn trọng hết mức, nhưng sự chênh lệch lớn về tố chất thể chất vẫn đẩy anh vào đường cùng.
Đường sống bị bịt kín, Cao Mệnh chỉ còn cách trốn vào phòng bên cạnh như những điều tra viên khác đã bị tàn sát.
Anh cố sức đóng cửa phòng, nhưng ổ khóa đã hỏng từ lâu. Tầng chín này dường như là một trường săn bắt, không cánh cửa nào khóa được.
Tiếng cười the thé vang lên bên ngoài, con dao chặt xương chém vào cánh cửa, âm thanh trầm đục khiến tim Cao Mệnh đập loạn.
Anh dùng thân mình giữ cửa, tay mò vào ba lô, lấy ra di ảnh của Triệu Hỉ.
"Triệu ca! Anh không giúp tôi, sau này coi như thật không gặp lại tôi nữa!"
Đầu ngón tay dính máu theo xiềng xích nhỏ xuống di ảnh. Cao Mệnh và Triệu Hỉ kết nối với nhau qua sợi xiềng xích, bóng tối hội tụ về phía di ảnh.
Nhiệt độ trong phòng chợt giảm, sắc thái trên người Cao Mệnh trong di ảnh Triệu Hỉ dần biến mất, năm ngón tay đầy vết thương từ trong di ảnh chìa ra.
Cánh tay bị gãy như tái hiện lại cảnh tượng trong di ảnh, nó nắm lấy tay Cao Mệnh qua sợi xích đen.
Mùi máu tươi lan tỏa khắp nơi, người té lầu đã bị bắt lại, Triệu Hỉ tứ chi vặn vẹo bò ra từ di ảnh!
Cánh cửa phòng trọ bị đá nát đúng lúc này. Bạch Kiêu mặc áo mưa xông vào phòng, nhưng hắn không ngờ thứ chạm mặt mình lại là Triệu Hỉ.
Thân thể tàn tạ nằm đè lên Bạch Kiêu, mặc cho hắn vung chặt thế nào, Triệu Hỉ vẫn không buông tay. Trên người hắn mang theo sự tuyệt vọng và kiềm chế, gánh nặng cuộc sống đè lên hắn biến thành một thứ trói buộc, đến chết cũng không thoát ra được.
Huyết dịch từ vết thương trên người Triệu Hỉ chảy ra, không nhỏ xuống đất mà dính nhớp giữa hắn và Bạch Kiêu. Hắn muốn truyền lại tất cả đau khổ và kiềm chế mà mình từng cảm nhận cho Bạch Kiêu.
Bạch Kiêu cắn mạnh vào vai Triệu Hỉ!
Xé toạc túm động, Bạch Kiêu cắn đứt một miếng thịt từ người Triệu Hỉ. Kinh khủng hơn, vết thương bị cắn không thể khép lại, những văn tự cổ quái trên người hắn dường như cũng bò vào thân thể Triệu Hỉ bằng cách này.
"Đến quỷ cũng cắn?"
Cao Mệnh nắm lấy xiềng xích, chạy vụt qua bên cạnh Bạch Kiêu, dùng sợi xích đen chứa chấp niệm của Triệu Hỉ ghìm chặt hắn:
"Chúc Miểu Miểu!"
Chúc Miểu Miểu vung rìu, bổ mạnh vào lưng Bạch Kiêu. Huyết phù dán trên rìu chữa cháy.
Tiếng kêu thảm thiết xé lòng vang lên, vô số chữ đen tuôn ra từ lưng Bạch Kiêu!
"Xin lỗi! Tổ trưởng Bạch!"
Chúc Miểu Miểu xoay rìu chữa cháy lần nữa, không còn chút lưu tình nào. Trong mắt nàng, Bạch Kiêu không còn là tổ trưởng năm xưa mà là một tên điên nguy hiểm.
Huyết phù vỡ vụn trên lưng Bạch Kiêu, lưỡi búa của Chúc Miểu Miểu xuyên thủng lồng ngực rách nát của hắn.
"Tim hắn bị móc mất rồi!"
"A a a a!"
Mạch máu xanh nổi đầy mặt Bạch Kiêu, hai mắt hắn ngập tràn oán hận, chữ đen trên người tan ra như tuyết.
Thân thể Bạch Kiêu mất hết sức sống, nhũn ra như một đống thịt nát.
Lau vết máu trên miệng Bạch Kiêu, Cao Mệnh rút rìu chữa cháy ra, nhìn Bạch Kiêu dưới đất, không biết đối phương rốt cuộc là người hay quỷ.
Sau khi chữ đen biến mất hoàn toàn, Bạch Kiêu mở mắt lần nữa. Hắn nhìn thấy Cao Mệnh thì có vẻ kích động, thò tay vào áo mưa như muốn lấy thứ gì, nhưng rồi lại thôi.
Huyết nhục của hắn đã mất đi toàn bộ hoạt tính, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, như chết đã nhiều ngày.
Cao Mệnh vén áo mưa lên, tìm thấy hắc hoàn trong vết thương khâu vá ở bụng Bạch Kiêu.
Mở nó ra, bên trong chứa vài đoạn ghi âm ngắn gọn.
Ghi chép một:
"Vào nhà trọ phút thứ mười bảy, đội ngũ hao tổn nhân số, hai điều tra viên mất tích khi đi qua hành lang."
Ghi chép hai:
"Vào nhà trọ phút thứ 40, quỷ trong sự kiện dị thường này đều là hình người, phần lớn nhục thể dị dạng, chúng dường như không biết mình đã chết, vẫn còn ký ức. Chỉ cần không tỏ ra dị thường, sẽ không bị công kích, nhưng tuyệt đối không được vào phòng."
Ghi chép ba:
"Ăn thịt thì có thể sống lâu hơn."
Ghi chép bốn:
"Nơi này không giống sự kiện dị thường mà giống một thế giới dị thường có thật, chẳng lẽ có một thế giới khác tồn tại?"
Ghi chép năm:
"Phải giữ vững trái tim mình."
Ghi chép sáu:
"Phòng chứa thi thể ở lầu bốn và phòng treo đèn lồng trắng rất an toàn."
Ghi chép bảy:
"Tuyệt đối không được ăn thịt!"
Bảy đoạn ghi âm là di ngôn cuối cùng Bạch Kiêu để lại cho thế giới này. Hắn khâu hắc hoàn vào trong thịt để không bị lộ, mong có một tia cơ hội đưa những đoạn băng này ra ngoài.
"Khi ta đến cục điều tra thử việc, chính tổ trưởng Bạch đã nhận tôi, anh ấy là một người rất tốt."
Chúc Miểu Miểu rất suy sụp, nàng không ngờ "Quỷ" đầu tiên mình giết lại là người mà mình từng kính trọng nhất.
"Ai rồi cũng chết, cả ngươi và ta cũng vậy. Việc chúng ta cần làm bây giờ chỉ là chết có ý nghĩa hơn một chút."
Cao Mệnh xem xét hai tay Chúc Miểu Miểu, lòng bàn tay nắm rìu của nàng đầy vết thương không khép lại được:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Sát phù này hút máu của tôi khi sử dụng."
Chúc Miểu Miểu lấy ra hai tấm sát phù khác:
"Tôi vừa cảm thấy như mình bị lá bùa này nuốt chửng."
Cao Mệnh kiểm tra cẩn thận sát phù do Thần bà đưa cho, phát hiện "sát phù" được làm từ da người, mỗi tấm đều nhốt một bóng quỷ.
"Mọi thứ trong chuyện lạ, cả phù lục nữa, đều liên quan đến quỷ. Thế giới bóng ma là thế giới hoàn toàn do quỷ tạo ra?"
Cao Mệnh đỡ Chúc Miểu Miểu, cõng Triệu Hỉ, dừng lại một lát ở hành lang, rồi đi về phía dãy A.
Bóng tối và vết máu hòa trộn vào nhau, càng gần dãy A, tim Cao Mệnh càng đập nhanh. Sâu trong tòa nhà trọ như có thứ gì đó đang gọi anh.
"Thần bà nói ta không phải lần đầu tham gia nghi thức tế bái, hẳn là ta đã vô tình tế bái thứ gì đó trong đường hầm?"
Vết máu trên mặt đất dần ít đi, Cao Mệnh nghe thấy tiếng rao hàng bên tai. Hốt hoảng ngẩng đầu, anh đã đi qua hành lang, vào dãy A.
Cao Mệnh vén quần áo phơi trước hành lang lên, thấy trẻ con đang chơi đùa, người lớn nói chuyện phiếm. Dãy A không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ chuyện lạ nào, mọi người vẫn sống cuộc sống bình thường.
Họ không khác gì hàng xóm láng giềng trong thế giới thực, chỉ là thân thể có chút khiếm khuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận