Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 119: Tử vong ký túc xá

"Sau khi tắt đèn nhất định phải đóng kỹ cửa ban công, nếu sau khi tắt đèn có người vào phòng kiểm tra, xin chú ý biểu cảm của chúng nó, nếu chúng nó đang cười, nhất định phải mau chóng rời khỏi phòng ngủ."
"Sau 0 giờ xin ngừng sử dụng điện thoại, bất kỳ tin tức gì ngươi nhận được đều là hỗn loạn..."
Trên bản nháp chi chít những kỷ luật của lầu ký túc xá, nhiều hơn kỷ luật lớp học gấp mấy lần, chỉ là để ghi hết những thứ này, Cao Mệnh đã tốn rất nhiều thời gian.
"Không ổn rồi."
Bình thường không có chút hứng thú nào với việc học, Vương Kiệt cũng đang liều mạng đọc thuộc lòng:
"Trong phòng ngủ của chúng ta có Trác Quân và Viên Huy hai nhân tố không ổn định, nếu hai người bọn họ vẫn không trở lại, vậy chúng ta chắc chắn sẽ trải qua hai lần kiểm tra phòng, nói cách khác sau khi tắt đèn chúng ta còn phải mở cửa phòng ngủ."
Vừa đi lại trong phòng, ánh mắt Vương Kiệt hằn lên vẻ hung ác:
"Hai tên này đúng là tai họa!"
"Bọn họ không về còn tốt, chỉ sợ bọn họ đợi đến lúc tắt đèn xong mới về, chúng ta cũng không xác định được người đến có phải là bọn họ hay không, dù sao chúng ta cũng không có ám hiệu."
Đỗ Bạch nghĩ thoáng hơn, bưng chậu rửa mặt chuẩn bị ra ngoài.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đi lấy nước rửa mặt, trong tủ đồ có đủ bộ đồ rửa mặt."
"Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến mấy thứ này?"
Vương Kiệt giật lấy chậu rửa mặt của Đỗ Bạch:
"Thời gian của chúng ta bây giờ rất quý giá, ở lại trường học này càng lâu, độ khó để thoát ra càng lớn."
Đặt chậu xuống, Vương Kiệt vẽ sơ đồ trường học lên giấy:
"Ta nghe người lớn trong nhà nói, nếu rơi vào một kiến trúc khủng bố tương tự, mà trong vòng bảy ngày không thể trốn ra, vậy sẽ bị vĩnh viễn giam cầm, cơ thể của chúng ta sẽ bị kiến trúc đồng hóa, trở thành một bộ phận của nơi này."
Vị trưởng bối trong nhà Vương Kiệt kia lai lịch cực lớn, có những thứ Cao Mệnh không biết, đối phương lại tùy tiện kể cho tiểu bối nhà mình.
"Sốt ruột cũng vô dụng."
Đỗ Bạch cũng không sợ Vương Kiệt, hai người thời còn đi học đã thường xuyên cãi nhau, khoảnh khắc này thật sự có cảm giác như trở lại cấp 3.
"Ta lười đôi co với ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là do đời trước ngươi tích đức và nhờ có ta với Cao Mệnh được xếp vào cùng một phòng ký túc xá."
Vương Kiệt đá văng chậu rửa mặt, hắn đang định dán kế hoạch mình viết lên tường thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
"Chưa xong à?"
Cửa phòng ký túc xá bị mở ra lần thứ ba, Viên Huy cầm một tờ thời khóa biểu đi vào phòng ngủ.
"Người bận rộn trở về rồi?"
Vừa thấy Viên Huy đi vào, Vương Kiệt lập tức thu lại tờ kế hoạch, giấu vào trong túi.
"Ta không có hứng thú với mấy ý tưởng của ngươi."
Viên Huy dán tờ thời khóa biểu in đen trắng lên mặt sau cửa phòng:
"Hôm nay là Trác Quân cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi, bắt đầu từ ngày mai chúng ta phải theo thời khóa biểu đến lớp mười ba học."
Lấy điện thoại ra, Viên Huy mở tin nhắn Trác Quân gửi tới:
"Để mọi người có trải nghiệm tốt hơn! Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ trở lại lớp mười ba để học, tìm lại tuổi thanh xuân và ký ức đã mất!"
"Tất cả chúng ta đều quên một chuyện, có lẽ chúng ta đã chết trong sự cố 10 năm trước, mọi người cùng nhau trở lại lớp học, biết đâu có thể giúp chúng ta nhớ lại chuyện cũ."
Viên Huy dán chặt thời khóa biểu:
"Các ngươi cũng đi cùng ta."
"Ngươi là cái thá gì mà muốn ta nghe theo?"
Vương Kiệt liếc nhìn thời khóa biểu cũng không thèm:
"Ta sống khỏe mạnh, sao có thể đã chết từ 10 năm trước? Ta nghi ngờ đây hết thảy là do ngươi cấu kết với Trác Quân bày ra!"
"Vương Kiệt, lúc đi học ngươi ỷ vào nhà có thế lực, thích làm theo ý mình, chèn ép người khác, mọi người nhịn một chút cho qua, hiện tại việc này có thể liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người!"
Viên Huy thái độ kiên quyết:
"Ta đã thương lượng xong với người ở các phòng ký túc xá khác, sáng mai cùng nhau đi học, nếu ngươi không đi thì chúng ta sẽ áp giải ngươi đi."
"Ngươi cứ thử xem?"
Vương Kiệt dựa vào tường, vắt chéo chân.
"Chuyện ngày mai cứ để mai rồi tính, cứ như thể các ngươi sống sót qua đêm nay được vậy."
Cao Mệnh trèo lên giường của mình, chấm dứt cuộc tranh cãi vô nghĩa này.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, ánh đèn trong trường học càng ngày càng ít, những nơi bị bóng tối bao trùm trở nên mơ hồ, dưới cơn mưa lớn, những hình thù kỳ dị trên tường ngoài của các tòa kiến trúc không ngừng bị bong tróc, tựa như Hắc Triều chảy xuôi trong trường học.
"Sau khi tắt đèn, nơi này sẽ biến thành bộ dạng gì?"
Mười giờ tối, việc kiểm tra phòng bắt đầu.
Mấy người mặc đồng phục học sinh cũ kỹ bước vào phòng, bọn họ mặt không biểu cảm, cũng không nhìn ai, sau khi dừng lại một lát bên cạnh mỗi giường thì trực tiếp rời đi.
"Xong rồi?"
Tịch Sơn trốn trong chăn thò đầu ra, đến giày hắn cũng chưa cởi, lúc nào cũng chuẩn bị bỏ chạy.
Trong trường học càng lúc càng yên tĩnh, một số phòng ngủ trong khu ký túc xá đã sớm tắt đèn, bên ngoài hành lang cũng hoàn toàn tĩnh mịch, cảm giác này vô cùng đáng sợ, giống như trường học đã bị bỏ hoang nhiều năm vậy.
Đóng kín cửa sổ, kéo rèm, Vương Kiệt dùng ghế chặn sau cửa, sau đó nằm sát xuống cửa, xuyên qua khe cửa để quan sát bên ngoài.
Bầu không khí trong phòng ngủ càng lúc càng khiến người ta bất an, khắp nơi đều toát ra vẻ quỷ dị và không tự nhiên, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.
Nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại, mười giờ ba mươi phút, đèn điện trên đầu Vương Kiệt đúng giờ tắt ngúm.
Bóng tối giáng xuống, lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, khu ký túc xá giống như chìm trong biển sâu.
Không dám lên tiếng, Vương Kiệt thậm chí không dám thở mạnh, hắn nín thở tập trung chú ý đến hành lang.
"Hình như có thứ gì đó đang động đậy?"
Vương Kiệt còn chưa kịp nhìn rõ thì tay nắm cửa đột nhiên lay động.
"Tịch Sơn, mở cửa ra, ta là Mã Đào."
Giọng Mã Đào không lớn, nhưng có vẻ rất gấp gáp:
"Trác Quân nhắn tin cho ta, bảo ta lên giường hắn nằm thay, để tránh bị bắt gặp khi kiểm tra phòng, ngươi mở cửa ra đi, bên ngoài tối quá."
Tịch Sơn là người vô tư nhất trong phòng 1314, hắn ngồi bật dậy, vừa định mở miệng thì bị Cao Mệnh đè xuống.
"Mở cửa ra đi, Tịch Sơn, lớp trưởng! Ta thật không lừa các cậu, Trác Quân bảo nếu ta không thay hắn kiểm tra phòng, ta sẽ không sống qua đêm nay, các cậu cũng sẽ chết!"
Giọng Mã Đào run rẩy, hắn thật sự rất sợ:
"Nếu đám học sinh kiểm tra phòng kia thấy người ít thì cả phòng các cậu đều không thoát đâu! Mở cửa ra đi, lớp trưởng!"
Lời Mã Đào nói rất có lý, có vẻ như hắn cũng đang vì mọi người mà cân nhắc.
"Đừng tin hắn."
Viên Huy lắc đầu với Vương Kiệt:
"Mã Đào vi phạm quy tắc phòng ăn, sau khi bị đưa vào bếp, chắc chắn hắn có vấn đề. Nếu chúng ta mở cửa, biết đâu sẽ rước thứ khác vào."
"Không cần ngươi nhắc ta cũng biết."
Vương Kiệt nằm sát bên cửa, hành lang đen kịt, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng Mã Đào, chứ không nhìn thấy người.
"Ta tuyệt đối sẽ không mở cửa."
Vương Kiệt lùi lại một bước, nhưng lát sau màn hình điện thoại của hắn sáng lên, Cao Mệnh gửi cho hắn một tin nhắn.
Cúi đầu nhìn lại, Vương Kiệt hít một hơi khí lạnh.
Cao Mệnh:
"Giữa trưa Viên Huy một mình rời khỏi khu ký túc xá, không cùng chúng ta đến nhà ăn, đến khi chúng ta ăn xong cũng không thấy đâu, vậy nên hắn không biết chuyện Mã Đào vi phạm quy tắc nhà ăn. Hơn nữa, chúng ta đều có chìa khóa phòng, nhưng vừa rồi Viên Huy không dùng chìa khóa mà gõ cửa để ngươi mở. Cẩn thận một chút, quỷ có thể đã trà trộn vào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận