Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 514: Nghi thức

"Thừa dịp Nhiêu Nhiêu hấp dẫn chủ nhân căn phòng, chúng ta mau chóng lên lầu ba mở cánh cửa gỗ còn lại!"
Chỉ Qua cầm búa, ngay khi chủ nhân căn phòng đóng cửa phòng 2009, liền hướng lầu ba đi đến.
Hắn và Tiền Tiến đều không có ý định đi cứu Nhiêu Nhiêu, điều này không có nghĩa là bọn họ chuẩn bị bỏ rơi Nhiêu Nhiêu, chỉ là bọn họ muốn lý trí hơn một chút. Cứu viện một cách mù quáng sẽ chỉ khiến Nhiêu Nhiêu hi sinh vô ích, chi bằng lợi dụng thời gian này để hoàn thành kế hoạch.
Sự quyết đoán của hai người khiến Cao Mệnh phải lau mắt mà nhìn, cảm thấy ba người trong tiểu đội có thể hoàn thành nhiều lần khảo thí như vậy cũng có nguyên nhân, sự tín nhiệm và ràng buộc giữa bọn họ sâu sắc hơn Cao Mệnh dự đoán.
"Xác chết không đầu này xử lý thế nào?"
Từ Đức Nhất thật sự rất sợ hãi, đứng cách xác chết kia rất xa.
"Một tên lưu manh như ngươi lại sợ xác chết?"
"Ta thật phục, đây đều là ấn tượng cứng nhắc gì vậy chứ!"
Từ Đức Nhất sợ đến phát run, không dám đến gần xác chết, lại không dám đứng cách Cao Mệnh đang ở bên cạnh thi thể quá xa.
"Trong trang viên không an toàn, chúng ta tìm cách đưa thi thể ra bên ngoài đi."
Cao Mệnh vừa đưa ra đề nghị này liền bị Tiến Lên bác bỏ.
"Không được! thi thể này là lá bài để chúng ta đàm phán với quỷ quái và chủ nhà, không thể giao cho bất kỳ bên nào!"
Chỉ Qua vung lưỡi búa:
"A Tiến, ngươi mang thi thể đến nhà vệ sinh ở lầu một."
"Cũng được, lầu trên liền dựa vào các ngươi."
Cố nén buồn nôn, Tiền Tiến từ tay đồ đần nhận lấy thi thể.
"Chúng ta lên lầu! Nhanh!"
Có thể thấy Chỉ Qua vẫn rất lo lắng cho Nhiêu Nhiêu, ngữ khí và thần thái của hắn đều rất gấp.
Mấy người tắt đèn pin trên đầu, sờ soạng chạy đến lầu ba.
"3009 ngay phía trên 2009, chủ nhân căn phòng nghe được tiếng động, nửa phút nữa là có thể đến nơi, chúng ta nhất định phải nhanh!"
Chuyện đến nước này, Chỉ Qua cũng không còn đường lui, chỉ có thể một đường đi tới.
Tất cả các phòng ở lầu ba đều không có lắp cửa, ngược lại là giúp bọn hắn tiết kiệm thời gian.
Vừa tiến vào 3009, mục tiêu của Chỉ Qua rất rõ ràng, đẩy giá sách nặng nề ra, phía sau tủ còn có một căn phòng ẩn.
Nhưng điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là, cánh cửa gỗ của căn phòng ẩn này lại đang mở, khóa cửa đã bị người khác phá hỏng.
"Có người đến trước chúng ta một bước? Trước đó ai ở 3009?"
"Bạch Hoàng!"
Mấy người nhìn vào căn phòng phía sau giá sách, giữa các loại quần áo và đồ thủ công của trẻ con đứng đấy một người phụ nữ đầy vết nứt da, ánh mắt cô ta khi thì thanh tỉnh, khi thì mờ mịt, mặc trên người mấy bộ quần áo của người khác.
Bạch Hoàng tuy tuổi đã lớn, nhưng vì rèn luyện điên cuồng, nên dáng người duy trì rất tốt, những bộ quần áo kia được cô ta mặc vào có một loại mỹ cảm quỷ dị.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Chỉ Qua đều sợ ngây người, hắn cẩn thận kiểm tra khóa cửa một chút, ổ khóa đầy máu vẫn hoàn hảo, nói cách khác Bạch Hoàng không phải thông qua thủ đoạn bạo lực tiến vào.
"Ký ức của ta có chút hỗn loạn."
Bạch Hoàng xoay người:
"Có thể xác định ký ức dừng lại ở buổi sáng trước khi sử dụng nứt da cao."
"Còn có ký ức không thể xác định?"
"Chuyện phát sinh sau đó ta không dám xác định có phải do chính mình đang thao túng thân thể hay không, ý chí của ta và một cỗ ác ý cực hàn chém giết lẫn nhau, sau đó lâm vào trạng thái ngủ đông ngắn ngủi."
Thanh âm Bạch Hoàng vẫn thanh lãnh như cũ.
"Lời giải thích này của ngươi không thuyết phục được bất kỳ ai."
Chỉ Qua nhìn Bạch Hoàng, ánh mắt đã không còn tín nhiệm như trước, hắn nắm chặt búa, tiến vào phòng tối.
Trong phòng đồ vật rất lộn xộn, Chỉ Qua vùi đầu tìm kiếm, căn bản không tìm thấy thông tin mấu chốt.
"Các ngươi đến có phải vì cái này không?"
Bạch Hoàng chỉ vào quần áo trên người mình:
"Trong phòng toàn là quần áo và đồ thủ công của trẻ con, chỉ có bộ nữ trang đầy vết máu này trên người của ta."
"Vì sao quần áo lại ở trên người ngươi? Đừng nói với ta là bởi vì quần áo ban đầu của ngươi bị ướt."
Chỉ Qua rất cẩn thận.
"Không biết rõ."
Bạch Hoàng lắc đầu:
"Có lẽ là chủ nhân căn phòng muốn châm ngòi ly gián, khả năng hắn cảm thấy các ngươi rất hữu dụng đi."
Bạch Hoàng không có cố ý châm chọc, giọng nói của nàng bình thản, tựa hồ là thật sự cho là như vậy.
"Có thể để ta xem bộ y phục này một chút không?"
Cao Mệnh đi đến bên người Bạch Hoàng, kiên nhẫn quan sát, trên quần áo có rất nhiều vết máu, nhưng không có chỗ nào bị rách hay hư hỏng, những vết máu này không giống như từ trong cơ thể chủ nhân quần áo chảy ra, mà giống như nguyên chủ nhân quần áo ôm lấy người nào đó toàn thân đẫm máu bị thương.
"Quần áo, hộp, nơi này."
Đồ đần kéo lưỡi búa, dáng vẻ của một tên biến thái sát nhân, nói chuyện lại lắp bắp rất ngại ngùng.
Theo ngón tay đồ đần chỉ, Cao Mệnh và Chỉ Qua nhìn thấy trong số đồ thủ công có một hộp quà đang mở, trong hộp dính đầy vết máu, dưới đáy còn có một phong thư.
Từ Đức Nhất không có phòng bị, muốn lấy lá thư ra, nhưng trong khoảnh khắc ngón tay chạm vào giấy viết thư, hắn dường như nghe được tiếng khóc vô cùng kinh khủng, thân thể đứng ngây ra, biểu cảm dần dần vặn vẹo.
"Ba!"
Cao Mệnh dùng một tay hất cánh tay Từ Đức Nhất ra, lúc này hắn mới bừng tỉnh, trên mặt đầy nước mắt, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
"Ta vừa rồi dường như đắm chìm trong nỗi đau thương to lớn, tất cả mọi người đều rời bỏ ta."
Tên côn đồ này nói chuyện vậy mà giống như một đứa trẻ ủy khuất, thanh âm nghẹn ngào.
"Là vấn đề của phong thư này."
Bốn chiếc chìa khóa lần lượt tương ứng với đau, ai, oán, hận, phần thư này hẳn là có liên quan đến "ai".
Để Từ Đức Nhất lui ra phía sau, Cao Mệnh cầm lá thư lên, hắn đang từ từ mở giấy viết thư ra, cùng lúc đó, một cỗ đau thương khó tả bỗng nổ tung trong đầu.
Thế giới dường như trong nháy mắt biến thành màu xám, tuyết rơi đầy trời giống như tiền giấy cháy hết, sương mù từng lớp bao phủ hai mắt.
Trong thoáng chốc Cao Mệnh dường như nhìn thấy một người, là những người trong tấm ảnh gia đình, thân thể của bọn họ bị gió tuyết bao trùm, Cao Mệnh điên cuồng dùng hai tay đào xuống, nhưng vẫn không thể cứu bọn họ ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ, nhìn thân hình và bộ dáng của bọn họ dần dần biến hóa, dường như muốn biến thành người nhà của Cao Mệnh. Đáng lẽ phải bi thương, nhưng khi Cao Mệnh nhìn thấy những điều này, nỗi bi thương trong đầu bỗng nhiên bị một loại tuyệt vọng càng thêm tĩnh mịch cắn xé, phảng phất tất cả cảm xúc trên thế gian đều không mãnh liệt bằng sự tuyệt vọng kia.
Sương mù cứ như vậy bị cơn đau kịch liệt xoắn nát, Cao Mệnh dùng hết sức lực gạt tuyết đọng ra, nhìn rõ ràng khuôn mặt của những người trong nhà.
Hắn có chút thất vọng, khuôn mặt bị tuyết che phủ không phải là cha mẹ hắn, mà là người nhà của em trai trong tấm ảnh.
Thoát khỏi đau thương, hai mắt Cao Mệnh khôi phục vẻ thanh tĩnh, giấy viết thư trong tay hắn đã được mở ra, phía trên là thư xin lỗi của một đứa bé.
Thư rất ngắn, mỗi một chữ đều thấm đẫm áy náy và hối hận, trong từng câu chữ tràn ngập đau thương.
"Đây là thư chủ nhân giấc mộng viết cho mẹ?"
Trong thư, cậu bé vì tò mò đã mở cánh cửa mà ông ngoại cấm cậu đến gần, thả ra đồ vật phía sau cánh cửa, dẫn đến em gái và người nhà lần lượt gặp nạn, cậu thề với cha mẹ, dù thế nào cũng sẽ không thả thứ đó ra khỏi trang viên, dù phải trả giá bằng tính mạng của mình, cũng tuyệt đối không để càng nhiều người gặp nạn.
Cậu bé sử dụng di vật cuối cùng của ông ngoại, hiến tế chính mình, đem thứ đó nhốt vào trong cơ thể của mình, phía sau giấy viết thư còn viết trình tự nghi thức và các loại chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận