Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 104: Số 3 tay chân Bạch Kiêu

"Siêu thị ngầm có bao nhiêu Thủy Quỷ?"
"Không biết, không đếm qua."
Trương Đỉnh khẽ lắc đầu:
"Oán niệm sẽ hấp dẫn càng nhiều oán niệm, cho nên số lượng quỷ trong ác mộng vẫn luôn tăng lên."
Nghe được cuộc đối thoại của Cao Mệnh và Trương Đỉnh, Bạch Kiêu hít sâu một hơi. Hắn trải qua nhiều sự kiện dị thường như vậy, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng khủng bố như thế.
Mặc dù hắn có ý chí và dũng khí vượt xa người thường, nhưng nếu thật sự bảo hắn xuống đó, hắn cũng sẽ vô cùng sợ hãi và bất an.
Ngược lại Cao Mệnh, người bình thường này dường như chỉ có chút khẩn trương.
"Hay là ta xuống trước thử một lần."
Bạch Kiêu ngăn cản Cao Mệnh:
"Ngươi coi như có át chủ bài nào đó, có thể có thêm nhiều lá bài tẩy hẳn là cũng không cách nào ngăn cản nhiều quỷ như vậy. Ta xuống trước dò đường, ngươi rồi quyết định xem có muốn vì chúng ta mà liều mạng hay không."
Từ lời nói của Bạch Kiêu, hắn không cho rằng Cao Mệnh có thể làm được, cho nên hy vọng Cao Mệnh có thể suy nghĩ kỹ càng. Dù sao Cao Mệnh không có bất cứ quan hệ nào với những người mới của cục điều tra kia, chỉ là một "người qua đường" bị cuốn vào sự kiện dị thường.
"Nếu như ngươi xuống dưới, ta sẽ chờ, khả năng còn phải cứu ngươi."
Cao Mệnh đẩy Bạch Kiêu ra, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tim, không cởi quần áo mà trực tiếp nhảy vào siêu thị ngầm.
Ký ức thống khổ như sóng nước trào lên, từng đôi tay nắm lấy thân thể Cao Mệnh, muốn kéo hắn xuống vực sâu đen tối.
Cao Mệnh đã đánh giá thấp sự đáng sợ của những oán quỷ này. Bọn hắn bị nhốt trong bóng tối không thấy ánh mặt trời, lặp đi lặp lại ác mộng trước kia, không thể thoát ra, diện mạo trở nên càng dữ tợn khủng bố. Dần dần, bọn hắn muốn kéo tất cả mọi người vào trong nước.
"Phù phù!"
Có âm thanh gì đó truyền đến từ đỉnh đầu, mấy vị lão hàng xóm trong siêu thị cũng nhảy vào nước bẩn, Lý thúc, Mai thẩm, nữ vừa ăn vừa ghi hình, bọn hắn giúp Cao Mệnh ngăn trở một chút Thủy Quỷ điên cuồng.
Khó khăn lắm mới khống chế được thân thể, Cao Mệnh tiếp tục chìm xuống.
Càng đến gần đáy, oán hận càng mãnh liệt, đây cũng là nguyên nhân Trương Đỉnh bọn hắn không cách nào lặn xuống đáy nước vớt thi thể của đám trẻ. Bọn hắn vốn rất khó duy trì lý trí, một khi tới gần nơi này, sợ rằng sẽ lập tức mất khống chế, biến thành kẻ điên cuồng chỉ biết giết chóc.
"Những khu phố cũ kia hẳn là do Trương Đỉnh từ từ cứu lên trong mười năm qua..."
Ký ức người chết bắt đầu xâm nhập não hải Cao Mệnh, từng cánh tay ngâm nát xé rách thân thể hắn.
"Các ngươi cũng là người vô tội, ta về sau sẽ đem các ngươi ra ngoài."
Cao Mệnh đây không phải là vẽ vời cho các Thủy Quỷ, trong lòng hắn có một cán cân, người vô tội được cứu rỗi vốn là chuyện đương nhiên.
Năm ngón tay nắm chặt, huyết thủy phiêu tán, tám cánh tay bao bọc lấy Cao Mệnh.
Hắn có "huyết nhục" bảo hộ cường hãn hơn Thủy Quỷ bình thường, ý chí của hắn chết vô số lần đã được rèn luyện như kim cương.
Oán hận của Thủy Quỷ không cách nào kéo ý chí của hắn vào ác mộng, ngón tay của Thủy Quỷ cũng vô pháp xuyên thấu thân thể Huyết nhục Quỷ Thần.
Trong não hiện lên hình ảnh nạn hồng thủy, nhưng những hình ảnh tử vong của hàng xóm láng giềng chắp vá lại, không bằng một đoạn ký ức tử vong chôn giấu trong lòng Cao Mệnh.
Hắn nhìn qua bản thân đầy đường hầm, cho nên khi nhìn chằm chằm các Thủy Quỷ phía dưới siêu thị, hắn không những không sợ hãi, còn có chút đồng tình, phảng phất như thấy được một khoảnh khắc của chính mình.
Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vực sâu, nhưng chỉ có Cao Mệnh xem vực sâu như một chiếc gương.
Trương Đỉnh ở phía trên siêu thị cũng đang yên lặng nhìn chăm chú Cao Mệnh. Hắn nhìn thấy trên người Cao Mệnh thứ mà mười năm qua hắn chưa từng thấy.
Lúc này, Bạch Kiêu cũng lo lắng cho Cao Mệnh, đứng ở bên cạnh có thể nhìn toàn diện hơn. Tất cả oán quỷ dưới mặt đất đều đang hướng về Cao Mệnh mà tụ lại, nếu vừa rồi là hắn xuống, hiện tại có lẽ đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Trong siêu thị hoàn toàn tĩnh mịch, cửa phòng quan sát bị đẩy nhẹ ra, Chúc Miểu Miểu bị mất lưỡi búa cùng người mới đeo kính thò đầu ra, bọn hắn không thấy Cao Mệnh, chỉ thấy Bạch Kiêu.
"Tổ trưởng..."
Hai người giống như tìm được chủ chốt, không nghe theo lời Cao Mệnh, trực tiếp chạy ra.
Gặp còn có đội viên còn sống, Bạch Kiêu cảm thấy may mắn, đồng thời lại cảm thấy xin lỗi Cao Mệnh:
"Là người trẻ tuổi đeo túi xách kia bảo vệ các ngươi sao?"
"Ân, hắn gọi là Cao Mệnh, ở tại nhà trọ Lệ Tỉnh, ta và sư phụ đã từng gặp hắn."
Chúc Miểu Miểu nhìn xung quanh:
"Hắn ở đâu?"
"Ở phía dưới."
Hai người mới chạy đến bên cạnh Bạch Kiêu. Khi hai người bọn họ nhìn xuống siêu thị ngầm, cảm giác da đầu đều muốn nổ tung.
Thủy Quỷ bao vây Cao Mệnh từng tầng, oán hận hóa thành thực chất, Huyết nhục Quỷ Thần đều bị cắn xé ra vô số vết thương.
"Mau lên."
Cảm giác ngạt thở càng mãnh liệt, Cao Mệnh khổ sở kiên trì trong dòng lũ do oán quỷ tạo thành, cuối cùng đã bắt được "thi thể" hai đứa bé kia.
"Lần này bọn hắn có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý do nạn hồng thủy mang tới, buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới."
Điều khiến Cao Mệnh không ngờ nhất chính là, những hàng xóm láng giềng chết trong nạn hồng thủy kia, sau khi biến thành oán quỷ, lại nghĩ rằng để người sống được sống tốt, đừng đau khổ vì tự trách nữa.
Cao Mệnh ôm lấy thi thể hài tử, cánh tay truyền đến cảm giác khác biệt, "tự trách" là một đoàn lửa thiêu đốt trái tim, "hoảng sợ" là một khối băng không cách nào tan chảy.
Bơi lên trên, vết thương trên người Huyết nhục Quỷ Thần càng ngày càng nhiều, Cao Mệnh chỉ có thể bắt lấy những thành viên cục điều tra ở gần trước.
"Cung Hỉ sắp không chịu nổi nữa."
Cảm giác an toàn mà Huyết nhục Tiên mang đến cho Cao Mệnh bị phá vỡ, gương mặt của Cung Hỉ nhìn về phía Cao Mệnh, khe hở trên miệng hắn cố gắng mở ra, dường như muốn nói với Cao Mệnh điều gì đó.
Cao Mệnh còn chưa kịp nghe rõ, tám cánh tay huyết nhục bỗng nhiên mở ra, Cung Hỉ nắm lấy Cao Mệnh và mấy thành viên cục điều tra, dùng sức ném bọn họ về phía lối ra.
Oán quỷ như điên cuồng bắt lấy thịt trên người Cung Hỉ. Đợi sau khi Cao Mệnh chạy ra khỏi vòng vây của Thủy Quỷ, toàn thân Cung Hỉ tan rã thành từng sợi tơ máu, theo sát Cao Mệnh, chui vào thân thể của hắn.
Mất đi Huyết nhục Quỷ Thần bảo hộ, Cao Mệnh không thể cùng lúc kéo nhiều người rời đi như vậy. Lối ra rất gần, nhưng lại giống như rất xa.
"Nhất định phải từ bỏ một số người."
Dường như thấy được khốn cảnh của Cao Mệnh, Trương Đỉnh nhảy vào trong nước.
Trên thân thể hắn bắt đầu xuất hiện đủ loại vết thương, mỗi vết thương giấu đầy ký ức thống khổ, có chút thuộc về chính hắn, nhưng càng nhiều thuộc về hàng xóm láng giềng.
Lớp trang điểm hề trên mặt trở nên vô cùng kinh khủng dữ tợn, Trương Đỉnh hòa vào trong nước, hóa thành một đạo dòng lũ, tranh thủ cho Cao Mệnh thời gian rất mấu chốt.
Mùi thịt nhàn nhạt phiêu tán, máu tươi lan tràn trong nước bẩn, Cao Mệnh ôm thi thể hai đứa bé, dắt lấy Bạch Kiêu bị bóng ma quấn quanh, nổi lên mặt nước.
Những điều tra viên may mắn còn sống sót lập tức chạy đến hỗ trợ, Cao Mệnh đẩy từng người ra, hắn không còn chút sức lực nào, cuối cùng là được Lý thúc đưa lên mặt nước.
Oán quỷ dưới mặt đất đã nổi giận, sau khi ra ngoài, Trương Đỉnh vội vàng phong bế lỗ hổng trên mặt đất, nhưng cả tòa siêu thị lại rung chuyển vào lúc này, giống như động đất.
Tất cả kệ hàng đều lắc lư, vô số tiếng thét và kêu rên truyền ra từ dưới đất, qua hồi lâu mới khôi phục bình thường, bất quá trên mặt đất siêu thị cũng xuất hiện một khe hở nho nhỏ.
Nằm trên đất, Cao Mệnh hiện tại không quản được gì nữa, hắn động đậy một chút cũng rất khó.
Huyết nhục Quỷ Thần bị tổn hao liên lụy đến hắn, hắn cũng nhận ảnh hưởng, có cảm giác thống khổ tùy thời có thể chết bất cứ lúc nào.
Bạch Kiêu dẫn đầu thành viên cục điều tra và Trương Đỉnh dẫn đầu hàng xóm láng giềng, tất cả đều vây quanh Cao Mệnh. "Người qua đường" đột nhiên xuất hiện này đã cứu những điều tra viên bị nhốt, còn mang "thi thể" hài tử từ nơi sâu nhất của tai nạn ra ngoài, hắn đồng thời nhận được thiện ý của cả hai bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận