Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 93: Bị hệ thống hố một cái

Chương 93: Bị hệ thống chơi một vố
Đêm đó, Hứa Tri Hành né tránh đám quan binh tuần tra ban đêm, đi theo tin tức nhận được ban ngày, rẽ vào một gian đình viện thanh nhã độc đáo. Sân nhỏ không lớn, nhưng rất sâu. Vào cửa sau nhìn thấy ngay một bức tường phù điêu điêu khắc hoa lan. Vòng qua bức tường phù điêu là một khoảng sân trước rực rỡ sắc màu, một dòng nước chảy chậm rãi ngang qua trước cửa sân. Trong nước lại có không ít cá chép đang bơi lội. Đi qua sân trước, vào sâu bên trong là nội viện chính phòng. Điều khiến Hứa Tri Hành kinh ngạc là, trong nội viện này lại có một cây mai tuổi gần trăm năm. Chỉ là vào mùa này, trên cây đã xanh um tươi tốt, không thấy dáng vẻ hoa mai nở rộ. Lúc này, dưới gốc cây mai, một thiếu niên đang đứng, bên cạnh hắn là một lão giả cầm một chiếc đèn lồng, thấy Hứa Tri Hành đến thì mắt tràn đầy vẻ cảm kích. Đã là thời tiết tháng năm, thiếu niên vẫn mặc rất ấm. Nhưng lúc này, hắn lại cởi chiếc áo choàng đang khoác trên người, cung kính đi đến trước mặt Hứa Tri Hành, quỳ hai gối xuống đất, không nói một lời dập đầu với hắn.
Hứa Tri Hành vừa muốn đưa tay đỡ hắn dậy, sắc mặt chợt khựng lại, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Trong lòng không khỏi bất đắc dĩ nói: “Chuyện này là sao?”
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn đỡ Tiêu Thừa Bình dậy, bất đắc dĩ nói: “Nếu bị người ngoài thấy điện hạ dập đầu với ta, chỉ sợ Hứa mỗ đừng mong bước ra khỏi kinh đô này.”
Tiêu Thừa Bình mặt mày nghiêm trọng, nói năng có ý tứ: “Tiên sinh có ân cứu mạng ta, cái quỳ này, tiên sinh hoàn toàn xứng đáng.”
Hứa Tri Hành cười cười nói: “Nói vậy điện hạ luyện có hiệu quả, chúc mừng.”
Tiêu Thừa Bình cúi đầu chắp tay nói: “Thừa Bình được tiên sinh diệu pháp truyền thụ, cuộc đời u ám cuối cùng cũng thấy một tia ánh sáng hy vọng, tiên sinh có ân tái tạo, đức tái sinh với ta. Thừa Bình muốn bái tiên sinh làm sư phụ, khẩn cầu tiên sinh thương tình, nhận lấy Thừa Bình?”
Hứa Tri Hành thở dài, có chút bất đắc dĩ. Chuyện đến nước này, hắn không nhận cũng phải nhận. Vừa rồi nhìn thấy Tiêu Thừa Bình lần đầu tiên, hệ thống liền nhắc nhở, Tiêu Thừa Bình cải mệnh đổi vận, điểm tiềm lực đạt đến yêu cầu, vượt qua tám mươi điểm. Thấy vậy, Hứa Tri Hành cũng không hề để ý, hắn biết tiềm lực của con người là không cố định, ví như Trăn Trăn, Triệu Hổ, Hạ Tri Thu. Đều là ngay từ đầu không được hệ thống tán thành, về sau do một chuyện nào đó hoặc biến cố nào đó, vận mệnh thay đổi, được hệ thống thừa nhận, vượt qua tám mươi điểm tiềm lực. Lục hoàng tử Tiêu Thừa Bình này cũng cùng đạo lý đó. Tu hành Nho đạo, có khả năng khôi phục thân thể khỏe mạnh, tiềm lực của hắn tự nhiên khác biệt. Bất quá dù là như vậy, Hứa Tri Hành cũng không có ý định nhận hắn làm đồ đệ. Điều khiến Hứa Tri Hành không ngờ là, cái lão lục hệ thống vậy mà tự động chứng nhận Tiêu Thừa Bình là đệ tử của hắn ngay lúc Tiêu Thừa Bình quỳ xuống. Lý do là Tiêu Thừa Bình được truyền thừa của hắn, lại làm đại lễ với hắn, quan hệ thầy trò đã thành thực chất. Đến nước này, Hứa Tri Hành không nhận cũng phải nhận.
Hứa Tri Hành chỉnh lại tư thế, quay người nhìn Tiêu Thừa Bình, thản nhiên nói: “Trước nói rõ ràng, ta tuy ban đầu thực có ý lợi dụng ngươi để đối phó Tam hoàng tử, nhưng không có nghĩa là ta sẽ giúp ngươi đoạt ngôi. Đương nhiên, chính ngươi cũng biết, coi như ngươi khôi phục khỏe mạnh, ngươi cũng đoạt ngôi vô vọng. Ta chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học, an an ổn ổn dạy học ở học đường, điểm này, ngươi phải rõ ràng.”
Tiêu Thừa Bình đại hỉ, lại muốn bái. Hứa Tri Hành đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn, lắc đầu: “Ở chỗ ta, không có kiểu này.”
Tiêu Thừa Bình đành phải khom người thở dài: “Đệ tử Tiêu Thừa Bình, bái kiến tiên sinh.”
Hứa Tri Hành gật nhẹ đầu, bước vào trong nhà: “Hôm nay ngươi cho ta đến đây, ngoài bái sư ra, còn có chuyện gì khác sao?”
Tiêu Thừa Bình theo sau Hứa Tri Hành, bước vào trong phòng. Lão giả họ Bạch vội vàng bước lên trước, thắp sáng đèn. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Thừa Bình cung kính nói: “Tiên sinh, lần trước ngươi hỏi ta có biết Triệu huynh... sư huynh bọn họ bị đuổi giết hay không, việc này đệ tử thực sự không biết. Hôm nay đệ tử mời tiên sinh đến, một là để bái sư, mặt khác, đệ tử quyết định, cùng tiên sinh đối phó Tiêu Thừa Di, để báo thù cho sư huynh bọn họ.”
Hứa Tri Hành nhìn Tiêu Thừa Bình, cười hỏi: “Đó là huynh trưởng của ngươi, ngươi thực sự nguyện ý giúp người ngoài đối phó anh em ruột của mình?”
Tiêu Thừa Bình cười lạnh nói: “Trong hoàng gia này, nào có tình thân tay chân? Nói thực cho tiên sinh biết, ta cùng Tiêu Thừa Di có thù không đội trời chung. Mẫu thân của ta, chính là bị hắn cùng mẫu phi Việt Quý Phi của hắn hại chết. Giữa ta và hắn, chỉ có mối thù máu, không hề có tình thân.”
Hứa Tri Hành khẽ gật đầu, hắn tin lời Tiêu Thừa Bình. Không chỉ bởi vì hắn là đệ tử của mình, chủ yếu nhất là, Tiêu Thừa Bình có thể luyện ra Hạo Nhiên chân khí. Điều này đủ chứng minh Tiêu Thừa Bình không phải là một người tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn. Huống chi, Hứa Tri Hành đang nắm trong tay hy vọng khôi phục thể phách của Tiêu Thừa Bình, vậy nên xét về mặt thực tế, Tiêu Thừa Bình không có lý do gì để lừa gạt hắn cả. Huống hồ Hứa Tri Hành có chút tự tin rằng Tiêu Thừa Bình muốn nói dối trước mặt hắn thì gần như không thể. Hai bên đều có chung địch ý với Tam hoàng tử, vậy thì những chuyện tiếp theo sẽ dễ làm. Hứa Tri Hành từ từ liệt kê những lực lượng trong tay Tam hoàng tử. Hình bộ, Lễ bộ, bên trong hoàng thành tư cũng có tay chân của hắn, tân nhiệm Thượng thư Lại bộ cũng có thái độ mập mờ với Tiêu Thừa Di. Nói đến tân nhiệm Thượng thư Lại bộ, Tiêu Thừa Bình không khỏi bật cười: “Tiên sinh, Lại bộ sẽ không thuộc phe của Tam hoàng tử.”
Hứa Tri Hành sững sờ, nhìn Tiêu Thừa Bình tựa hồ đoán được gì đó. Tiêu Thừa Bình gật đầu nói: “Không sai, tân nhiệm Thượng thư Lại bộ, Lý đại nhân là người của ta. Năm đó Lý đại nhân còn là một tiểu lại trong quân, do đắc tội cấp trên nên bị chèn ép hãm hại, chính gia mẫu đã ra tay cứu giúp hắn. Ta cũng không ngờ rằng Lý đại nhân sẽ từng bước leo lên đến địa vị này. Không lâu trước đây sau khi Lý đại nhân nhậm chức, liền lập tức đến bày tỏ thân phận với ta.”
“Bất quá, Lý đại nhân cương trực vô tư, muốn ông ta làm mấy chuyện bẩn thỉu trái với lương tâm không dễ dàng, chỉ cần là những việc trong khuôn phép, ông ta tuyệt đối không từ chối.”
Hứa Tri Hành bừng tỉnh ngộ ra: “Lý đại nhân và Tam hoàng tử nhìn có vẻ đi lại gần nhau, nhưng thực chất là đang giúp ngươi?”
Tiêu Thừa Bình gật đầu nói: “Lý đại nhân biết chút chuyện về mẫu thân ta, cho nên cam nguyện giúp ta, để báo thù cho mẫu thân.”
Hứa Tri Hành không khỏi nhìn sâu vào mắt Tiêu Thừa Bình, hỏi: “Ngoài Lý đại nhân ra, trong tay ngươi còn nắm giữ lực lượng nào nữa?”
Tiêu Thừa Bình nghĩ ngợi, sắp xếp lại ý nghĩ, cuối cùng chậm rãi nói ra: “Thống lĩnh Tuần phòng doanh, Chương Hợp, từng được mẫu thân của ta truyền thụ một bộ kiếm pháp, luôn tôn mẫu thân của ta là sư phụ. Trong cung, ngự mã giám Lưu công công, năm đó từng chịu ân tình của mẫu thân ta. Đốc đốc viện Hồng Ngự Sử đã từng nói với ta rằng, nguyện vì ta hiệu lực. Còn có... phó chỉ huy cấm quân Tô Minh Triết, là sư đệ của mẫu thân ta. Chỉ là, không ai biết quan hệ giữa ông ta và mẫu thân ta, ta cũng chỉ biết được chuyện này trong một chút thư tịch mẫu thân để lại. Trước đó, ta từng gặp ông ta một lần, thái độ của Tô chỉ huy tuy không rõ ràng, nhưng trong thư mẫu thân từng nói, người này, tuyệt đối đáng tin.”
Nói đến đây, Tiêu Thừa Bình ngừng lại. Hứa Tri Hành thở phào một hơi. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, vì sao vị Tam hoàng tử kia lại muốn đuổi cùng giết tận Triệu Hổ chỉ vì Triệu Hổ gặp Tiêu Thừa Bình vài lần. Chỉ cần Tiêu Thừa Bình có ý đoạt ngôi, tuyệt đối sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tam hoàng tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận