Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 54: Lần nữa bị hiểu lầm

Chương 54: Lần nữa bị hiểu lầm
Mạc Thanh Dao ánh mắt khựng lại, trong lòng giật mình. “Một khối đá vậy mà có thể kích phát kiếm khí?”
Trong nội tâm nàng không khỏi rung động. Trước kia ngược lại là nghe nói qua, lục địa thần tiên cảnh kiếm khách, có thể đem kiếm khí của mình cùng thần ý lưu lại trên vật phẩm nào đó, khiến cho nó thể hiện ra một tia năng lực siêu phàm. Nhưng dù sao đó là lục địa thần tiên. Nghĩ tới đây, Mạc Thanh Dao đột nhiên giật mình. “Không thể nào? Hắn… Hắn là…”
Hứa Tri Hành thấy nàng nhìn chằm chằm vào cái mông dưới đáy tảng đá xuất thần, liền cười giải thích: “Tảng đá kia không cẩn thận nhiễm phải kiếm khí, nếu có người tới gần sẽ bị công kích, cho nên ta mới có thể bao quanh rừng đào này.”
Đầu óc Mạc Thanh Dao có chút không rõ. Không cẩn thận? Nhiễm phải kiếm khí? Kiếm khí có dễ nhiễm như vậy sao? Thực sự, cái gã này vẫn đúng là một vị cao thủ lục địa thần tiên cảnh. Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên hiểu ra Hứa Tri Hành là người như thế nào ở Long Tuyền Trấn, có thể khiến Trình Nguyên Châu ở cách đó mấy chục dặm tan xác thành thịt. Chắc chắn là trên người đệ tử của hắn là Lục U U có vật được luyện chế từ loại kiếm khí mà Hứa Tri Hành đã lưu lại, Trình Nguyên Châu lại đen đủi đi đánh chủ ý Lục U U, cho nên đã bị đánh chết.
Nghĩ tới đây, Mạc Thanh Dao đột nhiên cảm thấy rất may mắn. May mắn là mình không nói ra mục đích thực sự của chuyến đi này. Nếu không, nếu mà chọc giận một vị đại thần như vậy, Thanh Bình Kiếm Tông của nàng nói không chừng đều phải đứng trước tai họa ngập đầu.
Mạc Thanh Dao cung kính lùi ra khỏi rừng đào, cưỡi con bạch mã của nàng nghênh ngang rời đi. Rất khó khăn mới bình tĩnh lại được, nội tâm lại lần nữa không thể kìm chế mà sôi trào. Đây chính là một vị lục địa thần tiên. Ở thiên hạ ngày nay, trên danh nghĩa lục địa thần tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Với thân phận của Mạc Thanh Dao thì cũng chỉ biết trên đời này có ba người, có lẽ đúng là lục địa thần tiên cảnh giới.
Vị thứ nhất, tọa trấn Đại Chu hoàng thất, danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ. Năm đó trong trận chiến diệt Yến Quốc, chính là vị này dẫn đầu mười ba vị nhất phẩm tông sư vây quét vị lục địa thần tiên của Yến Quốc. Nghe nói sau trận chiến đó, người này đã đốn ngộ vượt qua nhất phẩm, bây giờ đã bước chân vào lục địa thần tiên chi cảnh.
Vị thứ hai, người dùng kiếm số một thiên hạ hiện nay, ẩn cư ở Đại Hoang Thành, Tây Lương Châu. Một người chính là một thành, một mình sống một thành. Người giang hồ gọi hắn là Kiếm Tiên. Sư phụ của nàng, tông chủ Thanh Bình Kiếm Tông, tuy danh xưng Kiếm Thánh nhưng từng nói với Mạc Thanh Dao, so với Kiếm Tiên, hắn không là gì cả.
Vị cuối cùng thần bí nhất, nghe nói quanh năm ở trên một hòn Tiên Đảo giữa Đông Hải, không ai biết tên, cũng gần như không ai thấy. Chỉ có những truyền thuyết về người này được lưu truyền. Cho nên thế nhân gọi người này là Ẩn Tiên.
Ba người này là những người có khả năng nhất là lục địa thần tiên cảnh ở thiên hạ hiện nay. Ngoài ra, thì chỉ có sư phụ nàng, Kiếm Thánh, những người nhất phẩm cao thủ. Có thể nói vậy, đừng nói là lục địa thần tiên, mà chỉ cần đạt tới nhất phẩm cảnh giới, miễn không đối nghịch với hoàng thất Đại Chu thì về cơ bản ở Trung Thổ không ai dám trêu vào. Phàm là một tông môn có một vị nhất phẩm cao thủ thì tông môn đó có thể xưng là võ lâm thánh địa. Mà ở Trung Thổ, ban đầu có khoảng hai mươi mấy cái võ lâm thánh địa như vậy. Trải qua thời gian Đại Chu triều đình mấy năm tung vó ngựa giẫm đạp giang hồ, bây giờ chỉ còn lại bảy cái. Rốt cuộc, Đại Chu hoàng thất nuôi dưỡng cao thủ nhất phẩm, nhiều hơn cả toàn bộ giang hồ cộng lại một nửa. Những thánh địa như vậy thì lấy cái gì để chống lại?
Bây giờ Đại Chu còn thiết lập Tuần Thiên Các, thay thiên tử tuần sát thiên hạ. Phàm là ai dám lấy võ phạm cấm giang hồ hay là tông môn nào, Tuần Thiên Các sẽ dùng thủ đoạn sấm sét nói cho bọn họ biết ai mới là chủ nhân của thiên hạ này.
Chủ đề đi xa, Mạc Thanh Dao suy nghĩ hơi nhiều. Cũng chẳng trách nàng nghĩ nhiều. Rốt cuộc, trong mắt những người giang hồ như các nàng, cao thủ lục địa thần tiên cảnh còn hiếm có hơn cả thiên tử.
Sau khi trở về huyện An Nghi, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống. Trăng sáng sao thưa, cũng không cản trở đường đi. Chỉ là sau khi về đến cửa nhà, Mạc Thanh Dao có một loại cảm giác đè nén khó hiểu. Vừa xuống ngựa chưa kịp vào cửa, hạ nhân ở cửa đã nói nhỏ với nàng: “Thánh Nữ, Trình trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang và đại công tử Trình Kiếm Hào đã tới, đang ở phòng khách đợi người.”
Mạc Thanh Dao cau mày, có chút dự cảm không tốt. Trình Nguyên Châu chết được ba ngày, thi thể đã được người của Danh Kiếm Sơn Trang đưa về ngay ngày đầu tiên. Tính ra, hậu sự của Trình Nguyên Châu chắc cũng chưa xong xuôi. Trình trang chủ và Trình Kiếm Hào sao lại chạy đến chỗ mình vào lúc này?
Mạc Thanh Dao vừa nghĩ vừa đi vào trong. Còn chưa tới cửa đại sảnh, nàng đã nhìn thấy Thanh Chi ngồi trước hòn giả sơn. Thấy Mạc Thanh Dao trở về, Thanh Chi lập tức đứng dậy chạy tới. “Sư tỷ, tỷ đã trở lại rồi.”
Mạc Thanh Dao vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, hỏi: “Sao thế?”
Mạc Thanh Chi giương cằm về phía phòng khách phía sau lưng, trả lời: “Còn không phải là bọn họ, buổi chiều đã tới rồi, thấy tỷ không có ở đây, ngồi lỳ trong phòng khách, cũng không nói chuyện, thật là dọa người.”
Mạc Thanh Dao thở dài, an ủi: “Không có gì, muội đi nghỉ trước đi, tỷ vào là được rồi.”
Mạc Thanh Chi có chút chần chờ nói: “Một mình sư tỷ có được không?”
Mạc Thanh Dao cười cười, nhìn về phía phòng khách. “Muội quên sao? Chúng ta là đệ tử Thanh Bình Kiếm Tông.”
Mạc Thanh Chi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Ừ, nếu bọn họ dám bắt nạt sư tỷ, muội sẽ bảo cha san bằng Danh Kiếm Sơn Trang của bọn họ.”
Mạc Thanh Dao cười, để Mạc Thanh Chi đi nghỉ. Chỉnh trang quần áo, Mạc Thanh Dao đoan chính dung nhan, hướng phòng khách đi đến.
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng. Hai hàng khách tọa bên trái chủ vị, một nam tử trung niên tứ bình bát ổn ngồi trên ghế bành, hai mắt khép hờ, mặt không biểu tình. Đằng sau hắn, có một thanh niên khí vũ hiên ngang, tay cầm một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, chính là thanh Thanh Phong Kiếm đứng thứ 13 trong danh kiếm phổ. Thanh niên thấy Mạc Thanh Dao tiến vào, trong mắt mỉm cười, gật đầu nhẹ coi như là chào hỏi. Mạc Thanh Dao cũng gật đầu đáp lễ, sau đó đi tới trước mặt trung niên nhân, khẽ khom người. “Gặp qua Trình trang chủ.”
Trung niên nhân chậm rãi mở mắt ra, từ trong lỗ mũi phát ra một âm tiết: “Ừ.”
Mạc Thanh Dao trong lòng khựng lại, nghĩ thầm quả nhiên là kẻ đến không lành. Vị trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang này lúc tuổi trẻ từng có giao tình với tông chủ Thanh Bình Kiếm Tông, hai bên cũng coi như hảo hữu, cho nên từ trước đến nay hai nhà đi lại khá thân thiết. Trước giờ, Trình Phong đối với Mạc Thanh Dao luôn là khách khí, thái độ mặt lạnh như thế này, gần như chưa bao giờ có. Có lẽ ông ta đã đổ hết chuyện nhi tử mình chết lên đầu Mạc Thanh Dao rồi.
Mạc Thanh Dao cũng không giận, tự mình ngồi vào vị chủ tọa, sau đó phân phó ra ngoài: “Người đâu, cho Trình trang chủ dâng trà.”
Nam nhân trung niên khoát tay áo, lạnh nhạt nói: “Trà thì không cần, ta cũng không phải tới để uống trà.”
Mạc Thanh Dao khẽ cười nói: “Vậy không biết lần này Trình trang chủ đến đây là có chuyện gì?”
Trình Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt như kiếm, trực chỉ Mạc Thanh Dao: “Có chuyện gì sao? Con ta một lòng theo đuổi ngươi, đi theo ngươi đến An Nghi Huyện, bây giờ lại thảm tao sát hại, ngươi còn hỏi ta có chuyện gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận