Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 294: Mạch nước ngầm bên trong quái vật khổng lồ

Chương 294: Mạch nước ngầm bên trong quái vật khổng lồ Diệp Thanh lại lần nữa như một đứa trẻ mấy tháng tuổi, tò mò nhìn bốn phía màn nước. Lúc này hắn cùng Hứa Tri Hành đang ở đầm sâu dưới đáy. Tựa như bị một cái lồng trong suốt bao lại, trong vòng hai mét quanh thân, sạch sẽ, không một giọt nước. Với lại dưới đất có một thuỷ vực lớn như vậy, bên trong lại không một con cá. Hoàn toàn tĩnh mịch, khiến người ta rùng mình. Diệp Thanh nhịn không được hiếu kỳ đưa tay chọc chọc màn nước kia, lạnh buốt thấu xương, quả nhiên vẫn là nước. Diệp Thanh nuốt một ngụm nước bọt, thu nhiếp tinh thần, kính nể nhìn Hứa Tri Hành.
Đi không bao lâu, hai người liền đến chỗ dòng nước ngầm dưới đất phức tạp kia. Từng cái hang động, bên trong đen như mực, tựa như từng cái miệng lớn của hung thú kinh khủng đang mở ra, chờ bọn hắn tự chui đầu vào. Diệp Thanh nhìn những cửa động này, lúng túng lắc đầu nói: “Tiền bối, ta thực sự không nhớ nổi ban đầu là từ cửa hang nào tiến vào, với lại coi như chọn đúng cửa đầu tiên, bên trong vẫn có những lối rẽ khác, thật sự là...”
Hứa Tri Hành cười cười, nói: “Không sao, ta thử xem.”
Đi lên trước một bước, đưa tay thăm dò vào màn nước. Hứa Tri Hành nhíu mày. Hơi lạnh trong nước này quá nặng, đơn giản vượt quá tưởng tượng. Khiến Hứa Tri Hành có cảm giác như đang đối mặt với lệ quỷ Tiểu Thúy lúc trước. Hắn nhắm mắt lại, vận chuyển « Linh Kinh », sức mạnh của nguyên tố Thủy từ bàn tay từ từ lan tỏa ra. Chỉ trong mấy hơi thở, đã cảm nhận được tình hình của toàn bộ thủy đạo.
Hứa Tri Hành mở mắt, khẽ nói: “Tìm được rồi, bất quá...”
Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi: “Bất quá cái gì?”
Hứa Tri Hành nhìn hắn hỏi: “Lần trước các ngươi đến đây, có từng gặp vật kỳ quái gì không?”
Diệp Thanh hơi giật mình, lắc đầu. “Không gặp vật gì kỳ quái, nhưng cũng không giống lần này, không thấy một con cá nào. Khi đó trong này vẫn còn không ít cá lớn, còn thấy cả rắn nước to bằng bắp đùi, nhưng cũng không tính là kỳ quái, ở những nơi khác cũng có loại rắn nước như vậy.”
Hứa Tri Hành nhẹ gật đầu, nói nhỏ: “Sự biến đổi này thật là ở khắp mọi nơi.”
Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi: “Tiền bối, bên trong có gì sao?”
Hứa Tri Hành cười, bước về phía trước. “Đi xem sẽ biết.”
Nghe lời hắn nói, Diệp Thanh không tự chủ được nắm chặt chuôi kiếm. Dù hắn có thực lực cường đại, nhưng sự sợ hãi của con người đối với những điều chưa biết không phải cứ mạnh là khắc phục được. Thêm nữa nơi này là lối vào một ngôi mộ, bốn phía tối đen như mực, một mảnh âm lãnh, không khí ngột ngạt đến mức này, Diệp Thanh cũng không khỏi hơi tê cả da đầu. Khó có thể tưởng tượng, nếu lúc này không có thần thông tránh nước kỳ diệu của Hứa Tri Hành, mà phải nhẫn nhịn khó chịu, tiềm hành trong bóng tối không mặt trời lại thông suốt bốn phía như mê cung của vùng nước ngầm. Rồi còn biết trong nước có vật kỳ quái, dù hắn là cao thủ nhất phẩm, cũng sẽ không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Chọn một cửa vào, bước vào. Nước tự nhiên tách ra. Nền đất có nước bùn cũng tự động đông cứng lại. Chỉ có điều, sau khi vào trong động thì không còn ánh sáng nữa. Diệp Thanh đành lấy ra cây đuốc đã chuẩn bị sẵn, đốt lên, miễn cưỡng có thể soi sáng một chút. Thực ra chút ánh sáng này với họ thì vô dụng, cao thủ nhất phẩm từ lâu đã có thể nhìn trong bóng tối. Nhưng Diệp Thanh vẫn cảm thấy nếu có chút ánh sáng, trong lòng sẽ tự tin hơn chút. Hứa Tri Hành cười, không ngăn cản hắn, tiếp tục đi vào.
Đúng như Diệp Thanh nói, dù đã chọn đúng cửa vào, bên trong vẫn còn những ngã rẽ. Mà càng đi vào, không gian càng chật hẹp. Đến phía sau, họ thậm chí phải ngồi xổm xuống để tiến vào. Cực kỳ khó chịu.
“Răng rắc”
Trong hang động tĩnh lặng bỗng có tiếng vang giòn. Diệp Thanh thậm chí suýt chút nữa rút bội kiếm. Cúi đầu xem xét, phát hiện ra đó là một bộ xương trắng. Một bộ xương người.
Diệp Thanh không khỏi kinh ngạc: “Có người đến rồi, chẳng lẽ người này c·h·ế·t đuối ở đây?”
Hứa Tri Hành lắc đầu: “Ngươi xem xương cốt của hắn, trừ xương đầu, tất cả đều bị gãy.”
Diệp Thanh giật mình, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng. Có thể gây ra thương thế như vậy, chắc chắn đã nhận phải trọng kích. Đúng lúc hắn đang trầm tư thì lại nghe thấy tiếng Hứa Tri Hành.
“Đến rồi...”
Theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy lối ra, bên ngoài là một vùng nước đen ngòm rộng lớn. Nói cách khác, họ đã đến đầu mạch nước ngầm trước mộ.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Thanh bỗng rút trường kiếm, vẻ mặt nghiêm túc. Hứa Tri Hành đưa tay ngăn hắn lại, cười nói: “Không sao, không nên tùy tiện nổi sát niệm.”
Diệp Thanh khẽ giật mình, sau đó nhẹ gật đầu. Cũng phải, có một vị thần tiên ở bên cạnh, còn gì phải lo lắng? Hắn sở dĩ rút kiếm, là bởi vì hắn cảm giác rõ ràng trong vùng nước rộng lớn kia có thứ gì đó. Hơn nữa không phải đồ bình thường, dựa vào cảm giác mà phân tích, thứ đó rất lớn.
Từ sau khi ra khỏi lối ra, Hứa Tri Hành mang theo Diệp Thanh bay lên, từ dưới đáy sông vọt lên mặt nước, rơi xuống bên bờ mạch nước ngầm. Cùng lúc đó, bên trong không gian tối đen dưới đất bỗng vang lên tiếng sóng nước dữ dội. Sau đó gió tanh ập vào mặt, một con quái vật khổng lồ như núi Thái Sơn đè đỉnh đầu, lao về phía hai người. Hứa Tri Hành bình thản ung dung, chỉ nhẹ phất tay, vật kia liền như bị bàn tay lớn hất bụi, bay ngang ra ngoài, đâm vào vách đá của không gian dưới đất, khiến cả không gian dưới đất đều rung chuyển.
Diệp Thanh trong mắt mang theo sự chấn động. Hắn chưa từng thấy con rắn nào có thể lớn đến thế. Chỉ bộ phận thân thể lộ trên mặt nước đã cao bảy tám mét. Đầu rắn to lớn tựa cái sọt lớn, cực kỳ dữ tợn. Hơn nữa con rắn này còn khác với rắn thường, trên trán mọc ra gai nhọn, như xúc giác, mắt rất nhỏ nhưng đầy vẻ hung tàn. Trên thân tràn ra một cỗ sức mạnh khiến người ta kinh hãi. Diệp Thanh không lạ gì cỗ sức mạnh này. Bởi vì trong cơ thể hắn cũng có cỗ sức mạnh này.
“Đây...vẫn là rắn sao?” Diệp Thanh rung động nói.
Hứa Tri Hành cười: “Đã ở vào ranh giới Hóa Giao, nếu tính theo lực lượng thì đủ để địch lại một võ phu ngũ phẩm.”
Diệp Thanh thở ra một hơi, nghĩ bụng dù chỉ có lực lượng ngũ phẩm, nhưng nếu gặp thứ này trong mê cung dưới dòng nước ngầm, trước tiên đã bị giật mình, một khi hụt hơi thì chưa chắc đã đánh lại được. Nhưng nếu có sự chuẩn bị tâm lý, quái thú cỡ này với hắn cũng chỉ là tiện tay một kiếm có thể giải quyết.
Lúc này, con đại xà bị Hứa Tri Hành tát một cái, đầu óc có chút choáng váng. Hứa Tri Hành phóng một bước, rơi vào trên đỉnh đầu đại xà, giọng nói mang theo uy nghiêm vô thượng, thản nhiên nói: “Tỉnh lại...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận