Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 450: Thiên kiêu thịnh hội mở ra

Chương 450: Thiên Kiêu Thịnh Hội khai mạc
Lúc này, trong lòng Thường Vân chỉ có một ý nghĩ. Miệng người đọc sách còn lợi hại hơn rất nhiều so với kiếm trong tay hắn...
Hướng Huy nhìn ba người này, cũng không tức giận, chỉ khẽ cười. Sau đó, hắn chắp tay với Tăng Tầm và Cẩu Niệm Ân: "Chào Tăng huynh, Cẩu huynh."
Phản ứng ngược lại của Hướng Huy khiến Tăng Tầm và Cẩu Niệm Ân có chút ngượng ngùng.
"Ngươi... biết chúng ta sao?" Cẩu Niệm Ân ngạc nhiên hỏi.
Hướng Huy cười nói: "Trong khoảng thời gian này, hai vị huynh đệ và vị Thường huynh này, ở Hỗ Thân Thành này hẳn là không ai không biết chứ?"
Tăng Tầm và Cẩu Niệm Ân xấu hổ cười một tiếng. Hướng Huy đã nói vậy, bọn họ cũng ngại làm khó hắn. Ai ngờ Hướng Huy lại nhìn Thường Vân đang bị dính "không vọng ngữ" thần thông của Nho Đạo, không nói được gì mà rằng: "Tuy mưu kế của các ngươi rất vụng về, nhưng nói thật, tại hạ thực sự có ý định cùng vị huynh đệ kia luận bàn một phen."
Tăng Tầm và Cẩu Niệm Ân nghe vậy thì mắt sáng lên. Thường Vân vừa muốn khoát tay từ chối liền bị hai người mỗi bên một tay giữ lấy cánh tay.
"Nhưng lúc này Thiên Kiêu Thịnh Hội khai mạc, không phải thời điểm tốt để so tài. Sau khi Thiên Kiêu Thịnh Hội kết thúc, ta sẽ ở ngoài thành hai mươi dặm, tại sườn đồi bờ biển kia, xin đợi Thường huynh đến như thế nào?"
Thường Vân vội lắc đầu. Nhưng Tăng Tầm và Cẩu Niệm Ân lại tranh thủ gật đầu nói: "Không thành vấn đề, đến lúc đó Thường Vân nhất định sẽ đúng giờ đến hẹn..."
Hướng Huy cười, chắp tay nói: "Cáo từ..." Sau đó quay người rời đi.
Cẩu Niệm Ân nhìn theo bóng lưng Hướng Huy đi xa, không khỏi cảm thán: "Hướng Huy này thật sự là có khí độ, biết rõ bị chúng ta gài bẫy mà không tức giận."
Tăng Tầm khẽ gật đầu, cười nói: "Dù sao cũng là đệ tử danh môn đại phái, hơn nữa sư phụ hắn, Diệp Tông Sư, dường như cũng thân thiết với Tri Hành học đường chúng ta."
Cẩu Niệm Ân sững sờ, sau đó liếc mắt nói: "Vậy ngươi còn gài bẫy hắn?"
Tăng Tầm cười cười, lắc đầu nói: "Chưa chắc là gài bẫy hắn, ta thấy kiếm khí của hắn ngút trời, Thần Hoa nội liễm, nhưng lại có dấu hiệu khí tượng tắc nghẽn, nghĩ hẳn là gặp phải gông cùm xiềng xích trong tu hành. Nếu có thể tìm được một đối thủ ngang sức, vui vẻ lâm ly một trận chiến, có lẽ sẽ có chỗ ngộ ra, đả phá gông cùm xiềng xích."
Cẩu Niệm Ân ngạc nhiên, có chút nghi ngờ nói: "Vậy, Tăng sư huynh, ngươi đây là đang giúp hắn sao?"
Tăng Tầm cười: "Đầu năm, Diệp Tông Sư từng vì vị đệ tử này mà chuyên môn đến Trúc Trạch một chuyến, muốn mời tiên sinh ra mặt để ta giúp hắn đột phá. Chỉ là, nếu do ta ra tay thì không thích hợp với Hướng Huy… nên mới kéo đến hiện tại.”
Cẩu Niệm Ân gật đầu. “Thì ra là thế…”
Nói xong, hắn nhìn về phía Thường Vân, cười nói: "Nói như vậy, Thường đại ca xuất hiện thật đúng lúc."
Tăng Tầm cũng gật đầu cảm thán: "Cho nên nói, phàm mọi việc, một miếng ăn, một ngụm uống đều có thiên định."
"Không sai, Thường đại ca chính là người được thiên định kia."
“A? Sao sắc mặt Thường đại ca lại tím tái?”
“Thường đại ca? Sao ngươi không nói gì? Chờ chút, sao ngươi bắt đầu trợn trắng mắt rồi?”
Tăng Tầm đứng bên sững sờ, sau đó vội vàng xin lỗi: "Ai da, thật có lỗi, thật có lỗi, tại ta, tại ta, ta giải khai cho ngươi đây..."
Ánh huỳnh quang lóe lên, Thường Vân rốt cục có thể mở miệng. Hắn vừa kịch liệt thở hổn hển, vừa mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ta...ta không đùa, ta muốn về nông thôn..."
Bờ biển Hỗ Thân Thành sớm đã tấp nập người qua lại. Từ nơi này nhìn về phía đông, có thể thấy rõ một hòn đảo quanh năm mây mù lượn lờ, đứng vững vàng trên biển. Đó chính là đảo Bồng Lai Đông Hải. Đảo Bồng Lai cách bờ biển không xa, chỉ hơn ba mươi dặm. Nhưng chỉ một hòn đảo không tính lớn, cũng không xa như vậy mà người thường muốn lên lại giống như lên trời.
Hôm nay, những thanh niên tuấn kiệt tụ tập tại Hỗ Thân Thành này đều có mục tiêu là hòn đảo đó. Chỉ là lúc này số người tụ tập ở đây ít nhất cũng vài vạn. Nếu tất cả đều lên đảo thì chỉ sợ hòn đảo kia sẽ chật ních người. Hơn nữa, khoảng cách xa như vậy, trên mặt biển cũng không có thuyền, trong lòng mọi người không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ để bọn họ tự bơi qua? Đối với võ phu đã vào phẩm mà nói, bơi hơn ba mươi dặm biển thì không khó, chỉ là cách này không tránh khỏi có chút tốn thời gian. Nhưng kết quả, thường sẽ không như ý họ.
Khi tiếng chuông trên đảo Bồng Lai vang lên tiếng thứ chín, một đạo cầu vồng ánh sáng bỗng nhiên bay lên không. Từ đảo Bồng Lai vượt qua mấy chục dặm xa, đến trước mặt mọi người. Giống như một cây cầu vồng, không chỉ chói lọi mà còn thêm mấy phần khí phách của tiên gia.
Trên cầu vồng kia, có một người. Một thanh niên nam tử mặt như ngọc, dung mạo tuấn tú không giống người phàm. Nam tử mặc trên người bộ đạo phục màu xanh đen đơn giản, tóc búi tùy tiện cắm một chiếc trâm mai. Nhưng chính bộ trang phục đơn giản như thế lại khiến hắn trông như tiên nhân trên Thiên Cung giáng trần, thoát tục, mờ mịt.
Thấy người đó xuất hiện, phần lớn mọi người trong lòng hiểu rõ, đoán ra thân phận của hắn. Hẳn là thủ đồ của Đạo Tông, Lý Tiêu Diêu. Thiên kiêu đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, chỉ sau Tăng Tầm. Nghe đồn Lý Tiêu Diêu đã theo người sáng lập Đạo Tông Từ Tử Anh tu hành từ trước khi thành lập Đạo Tông. Đến nay đã hơn mười năm, đạo pháp tu vi siêu phàm thoát tục, là người kế nhiệm Đạo Tông đời sau.
Trên bờ biển, Cẩu Niệm Ân nhìn Lý Tiêu Diêu, rồi lại nhìn Tăng Tầm bên cạnh, không khỏi cười nói: "Tăng sư huynh, vị Lý sư huynh này ra sân xem ra oai phong hơn ngươi nhiều."
Tăng Tầm cười, không nói gì. Trong mắt hắn đã không còn ai cùng thế hệ. Ngay cả Lý Tiêu Diêu cũng vậy.
Ánh mắt Lý Tiêu Diêu liếc nhìn một vòng, khi thấy Tăng Tầm rõ ràng có dừng lại một thoáng. Sau đó gật đầu nhẹ như không thấy. Tăng Tầm hiểu ý, cũng nhẹ gật đầu xem như đáp lại.
Lý Tiêu Diêu bấm niệm pháp quyết, khom người thi lễ một cái, sau đó cất cao giọng nói vang xa: “Các vị Thiên Kiêu Tuấn Kiệt hữu lễ, bần đạo Lý Tiêu Diêu, đại diện gia sư Từ Chân Nhân và Đạo Tông ta xin cung nghênh các vị Tuấn Kiệt đến từ khắp nơi trên thiên hạ. Cảm tạ các vị đã đến đảo Bồng Lai tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội đầu tiên của Cửu Châu.”
Đám người nhao nhao đáp lễ. Dù sao Đạo Tông cũng là tông môn thánh địa mới nổi, sự tôn trọng vẫn cần phải có.
Sau khi chào hỏi xong, Lý Tiêu Diêu tiếp tục: "Các vị đã chờ đợi ở Hỗ Thân Thành khá lâu, bần đạo xin không dài dòng nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề."
“Mục đích của Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này rất đơn giản, chính là tranh đoạt ba viên công đức kim đan trong tay gia sư.”
"Về phần công đức kim đan có công hiệu gì, đến lúc các vị sẽ tự biết."
“Ngoài công đức kim đan, các vị tông sư và hai đại thánh địa khác còn lấy ra một phần tài nguyên, dùng làm phần thưởng cho những người ưu tú trong Thiên Kiêu Thịnh Hội. Về phần là gì thì đợi khi các vị lên đảo Bồng Lai sẽ biết.”
"Tiếp theo, bần đạo xin tuyên bố quy tắc của Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận