Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 357: Hương tiêu ngọc vẫn

Chương 357: Hương tiêu ngọc vẫn Nơi xa một đạo lưu quang đỏ rực bay tới, sau khi hạ xuống thân hình lảo đảo. Đứng không vững, trực tiếp ngã ngồi xuống bên cạnh Hứa Tri Hành. Chính là Hứa Hồng Ngọc bị nữ tử Địa Tiên kia đánh bay. Nàng lúc này đã bị thương không nhẹ, Bản mệnh Linh Bảo bị hủy, ảnh hưởng vô cùng sâu sắc. Nhưng mà Hứa Hồng Ngọc vẫn không màng hậu quả chạy tới. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hứa Tri Hành tiên sinh này, ánh mắt không rơi trên người hắn mà lại nhìn vào người phụ nữ trong ngực Hứa Tri Hành. Nước mắt lập tức từ khuôn mặt tái nhợt chảy xuống. “Thanh Dao tỷ tỷ… Sao lại thế này…” Giọng nàng run rẩy, không dám tin.
Hứa Tri Hành không nói gì, chỉ không ngừng vận chuyển chân khí « Y Kinh », chữa trị thương tích trong ngoài của Mạc Thanh Dao. Chỉ là… Hứa Tri Hành khó nén bi thiết trong mắt, vừa duy trì chân khí vừa khẽ nói: “Ngươi… Còn có lời gì muốn nói sao?” Nghe câu này, Hứa Hồng Ngọc gần như sụp đổ. Che miệng lại, mặc nước mắt không ngừng rơi. Vùng hoang mạc vốn khô cằn vậy mà đã xuất hiện từng giọt mưa. Mạc Thanh Dao nghe Hứa Tri Hành hỏi, biết mình đã không còn sức hồi thiên. Nhưng ánh mắt nàng nhìn Hứa Tri Hành không có chút sợ hãi, ngược lại là vẻ thoải mái và một tình cảm nồng đậm khó phai. Hứa Cửu chưa từng thấy Hứa Tri Hành dao động tình cảm, lòng đột nhiên chấn động. Ôm Mạc Thanh Dao, tay không tự chủ thêm mấy phần lực. Mạc Thanh Dao cảm nhận được phản ứng của Hứa Tri Hành, lại cười rạng rỡ. Sau đó chậm rãi mở miệng: “Hứa… tiên sinh, ta… Ta có thể sờ… mặt ngươi không?”
Làm sao Hứa Tri Hành lại không thấy tình ý của Mạc Thanh Dao dành cho mình lúc này? Thật ra không chỉ bây giờ, những năm gần đây, tình cảm của Mạc Thanh Dao với hắn hắn đều rõ như lòng bàn tay. Chỉ là Hứa Tri Hành biết chí mình không ở chỗ này, cho nên vẫn luôn kính nhi viễn chi với Mạc Thanh Dao. Từ trước tới giờ không có nửa điểm cử chỉ quan tâm hay vượt qua quan hệ bình thường. Nhưng những chuyện Mạc Thanh Dao làm cho học đường những năm qua, hắn đều ghi nhớ trong lòng. Không ngờ hôm nay nàng lại gặp phải kiếp nạn như vậy. Hứa Tri Hành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu. Mắt Mạc Thanh Dao ánh lên vẻ thỏa mãn. Nàng đưa bàn tay đầy máu về phía mặt Hứa Tri Hành để sờ. Nhưng... Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể nàng, bao gồm tâm mạch, xương sống, tất cả đều tan nát. Nếu không nhờ có Văn Đạo khí vận và chân khí « Y Kinh », e là đã chết từ lâu. Lúc này hơi thở đã đến thời điểm tuyệt mệnh. Tay nàng chưa chạm đến mặt Hứa Tri Hành đã lại vô lực. Thấy tay Mạc Thanh Dao sắp rơi xuống, Hứa Tri Hành vội đưa tay, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình. Nhưng giai nhân trong ngực, lại vĩnh viễn nhắm mắt.
Hốc mắt Hứa Tri Hành đỏ hoe, vẫn không muốn từ bỏ. Chân trời bỗng nổ một tiếng kinh lôi, như đang nhắc nhở Hứa Tri Hành đừng cố nghịch thiên cải mệnh. Hứa Hồng Ngọc cũng không nhịn được nữa, khóc nức nở: “Thanh Dao tỷ tỷ… Không được mà… Tiên sinh, mau cứu nàng, mau cứu Thanh Dao tỷ tỷ…” Nơi xa trong khe núi, Bạch Hổ đột nhiên đứng dậy, dường như đã nhận ra điều gì, không màng mệnh lệnh của Hứa Hồng Ngọc, chạy hết tốc lực tới. Đến nơi, nó chỉ thấy dáng vẻ Mạc Thanh Dao hai mắt nhắm nghiền. Dị thú đã mở linh trí này đầy mắt bi thương, ngẩng đầu lên rên rỉ từng tiếng.
Một đạo lưu quang nữa lại xuất hiện, chính là Lý Huyền Thiên từ Đông Hải chạy tới. Nhìn thấy Mạc Thanh Dao trong ngực Hứa Tri Hành, hắn cũng không khỏi giật mình. Sau đó, vẻ mặt hắn lộ rõ bi thương. “Nha đầu này… Sao lại… Sao lại chết rồi? Hứa Tiểu tử, ngươi không cho nàng chút thủ đoạn phòng thân bảo mệnh sao?” Hứa Tri Hành im lặng, theo bản năng ôm chặt Mạc Thanh Dao hơn. Lý Huyền Thiên thở dài, quay đầu nhìn về phía khác. “Hả? Nơi này còn một người, có cứu không?”
Hứa Tri Hành quay đầu, nhận ra người nằm dưới đất là cẩu Oa. Với năng lực của hắn, đương nhiên không thể không phát hiện ra cẩu Oa. Chỉ là mọi sự chú ý của hắn đều dồn hết lên người Mạc Thanh Dao, không để ý đến cẩu Oa đã sắp chết. Hứa Tri Hành cố trấn định, chậm rãi đặt Mạc Thanh Dao xuống, đi đến chỗ cẩu Oa. Lần nữa vận chuyển « Y Kinh ». Tình huống cẩu Oa cũng rất xấu, nhưng may mắn là hắn chờ được Hứa Tri Hành đến. Khoảng chưa đầy một khắc, thương thế cẩu Oa đã qua cơn nguy kịch, đột nhiên giật mình tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của cẩu Oa không phải nhìn về Hứa Tri Hành mà là hét lên “Thanh Dao tỷ…” Nhưng hắn nhìn thấy Mạc Thanh Dao bất động nằm không xa.
Hứa Tri Hành nhấc bổng cẩu Oa lên, ngữ khí bình thản nhưng không cho phép nghi ngờ nói: “Tại sao nàng lại chết?” Mặc dù đã đoán được nguyên nhân cái chết của Mạc Thanh Dao, nhưng Hứa Tri Hành vẫn muốn nghe xem, trước khi chết Mạc Thanh Dao đã làm những gì. Cẩu Oa khóc không thành tiếng, hung hăng tự tát mình hai cái. “Là ta, là ta hại chết Thanh Dao tỷ, nàng là vì cứu ta… Là vì cứu tất cả mọi người ở trấn này…” Hứa Hồng Ngọc khóc nấc lên nói: “Không… là ta, là ta hại chết Thanh Dao tỷ tỷ… Nếu trước đó ta không xen vào chuyện người khác, cứu tên Địa Tiên kia thì đã không có chuyện hôm nay…” “Tại ta… tại ta tối nay kéo các nàng uống rượu chúc mừng, nếu không thì nàng đã không mất khống chế…” “Không, là tại ta…”
Hứa Hồng Ngọc và cẩu Oa không ngừng ôm lỗi về mình. Nghe những lời đó, Hứa Tri Hành dần bực bội, cuối cùng không nhịn được quát lớn: “Đủ rồi…” Tiếng quát cuồn cuộn, thiên địa biến sắc, màn mưa giữa trời đất cũng vì đó mà ngưng lại trong chốc lát. Hứa Hồng Ngọc và cẩu Oa lập tức im lặng, không dám nói nữa. Chỉ là trong lòng bi thống, đau đớn tột cùng. Với Hứa Hồng Ngọc, Mạc Thanh Dao là người thân cận nhất, chỉ sau Hứa Tri Hành. Nàng từ nhỏ đã được Mạc Thanh Dao chăm sóc, sau này đi du lịch, cũng là Mạc Thanh Dao đi cùng. Mạc Thanh Dao trong lòng nàng thậm chí còn có hình ảnh của một người mẹ. Không ngờ chỉ trong một đêm, cả hai đã âm dương cách biệt. Hứa Tri Hành chậm rãi thở ra một hơi, xoay người đến chỗ Mạc Thanh Dao, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Trong giọng nói mang theo vẻ tự trách khó nguôi: “Nói ra, đáng lẽ nên trách ta…” Nếu không phải năm đó có trận luận đạo kia, có lẽ Mạc Thanh Dao bây giờ đã giống như mấy thiên kiêu cùng thời, trở thành một kiếm khách tông sư đệ nhất thiên hạ kinh tài tuyệt diễm. Tiếp nhận Thanh Bình Kiếm Tông từ sư phụ Mạc Vấn, đưa thánh địa kiếm đạo này lên một tầm cao mới. Hứa Tri Hành nhìn khuôn mặt bình yên của Mạc Thanh Dao, một lúc sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Phảng phất như lẩm bẩm một mình: “Dù sao cũng nên làm chút gì để bù đắp đi?”
Vừa dứt lời, chân trời liền vang lên một tiếng kinh lôi khủng khiếp. Hoàng Hoàng Thiên Uy bao trùm, so với khí thế của nữ Địa Tiên kia còn kinh người hơn. Thần sắc Lý Huyền Thiên hơi biến, nhìn Hứa Tri Hành, khó tin nói: “Hứa Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận