Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 355: Xả thân

Chương 355: Xả thân Ngoài Cẩu Oa ra, trong thành còn có một người cũng đang liều mạng cứu người. Đó chính là Mạc Thanh Dao. Nàng rõ ràng trận tai nạn đột ngột này là vì sao phát sinh. Chính vì rõ ràng nên nàng cũng biết tai nạn này mang tính hủy diệt. Nếu như không phải ngay từ đầu đã nhắc nhở mọi người rời đi, e rằng trừ Hứa Hồng Ngọc ra, toàn bộ Song Kỳ Trấn không ai có thể sống sót. Tiên Nhân mất khống chế, hủy thiên diệt địa. Dù chỉ là lực lượng tác động đến thôi cũng không phải phàm nhân có thể tiếp nhận. Nghĩ như vậy, các nàng vẫn quá sơ sót. Mấy tháng nay, nữ tử Địa Tiên kia rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể mở miệng nói vài chữ. Cảm xúc biểu hiện ra phần lớn cũng đều là thiện ý. Cho nên nàng và Hứa Hồng Ngọc cũng dần không để ý đến mối nguy này. Mang theo một vị Địa Tiên thần trí thất thường như vậy, ngay từ đầu đã không nên ở trong thành trấn loài người. Chỉ là hiện tại, nói gì cũng đã muộn. Lúc này trên bầu trời, cảm xúc của nữ tử Địa Tiên kia còn kịch liệt hơn so với lúc Hứa Hồng Ngọc vừa phát hiện ra nàng. Cái uy thế vốn có của Địa Tiên trên thân nàng điên cuồng cuồn cuộn, lực lượng trong cơ thể cũng không chút kiêng kỵ phát ra. Không nhận bất cứ khống chế nào. Không chỉ có vậy, Hứa Hồng Ngọc còn cảm giác được nguyên khí đất trời bốn phía xao động. Thậm chí cảm nhận được lực lượng các nguyên tố tự nhiên tứ phương bạo loạn. Địa Tiên này, tựa hồ cũng có thể giống Hứa Hồng Ngọc, thao túng được nguyên tố tự nhiên chi lực. Lúc này nàng mặt đầy thống khổ, hai tay ôm đầu, không ngừng lắc lư. Trong miệng cũng phát ra từng tiếng kêu sợ hãi, mơ hồ không rõ nói gì đó.
"Giết... Giết... Giết sạch..."
"Chết rồi... Đều đã chết..."
"Giết..."
"Không... Không cần..."
"Sư phụ... Huynh trưởng..."
"Chết..."
Hứa Hồng Ngọc không biết nàng trải qua những gì, lúc này nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là ngăn cản nàng. Hứa Hồng Ngọc thừa nhận áp lực to lớn chưa từng có. Nàng thậm chí còn không thể tới gần nữ tử Địa Tiên kia trong phạm vi mấy chục mét. Chỉ có thể không ngừng cuồng hô.
"Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại..."
"Uy... Ngươi rất an toàn, nơi này rất an toàn, đừng sợ..."
Nhưng nữ tử kia căn bản không nghe được. Hứa Hồng Ngọc cắn răng, dự định lặp lại chiêu cũ. Hai tay vung lên, cởi thắt lưng bên hông. Dự định phong bế nàng ta. Vốn là hai kiện Linh Bảo bẩm sinh của nàng, Uy Năng cực mạnh. Lần trước chính là dựa vào cái này để đạt được tác dụng.
———— Cùng lúc đó, bên trong Song Kỳ Trấn, Mạc Thanh Dao đã là nỏ mạnh hết đà. Nàng tuy từng ở tuổi hai mươi hai đã đạt đến thượng tam phẩm. Nhưng sau khi ngã cảnh, tu vi võ đạo vẫn luôn dừng lại ở hàng ngũ lục phẩm. Về sau chuyển tu nho học, bù đắp thể nội hư hao. Bây giờ võ đạo cũng mới trở lại ngũ phẩm mà thôi. Hai năm này cùng Hứa Hồng Ngọc du lịch thiên hạ, nhìn qua rất nhiều người và sự việc, Nho Đạo tiến bộ coi như nhanh. Nhưng bây giờ cũng chỉ vừa vặn bước vào ngũ phẩm. Dù có hai loại lực lượng bù đắp lẫn nhau, nàng cũng rất khó mà chống đỡ dưới sự bộc phát của một vị Địa Tiên. Nhưng nhìn những bách tính bình thường đang đau khổ chống chọi trong trấn, Mạc Thanh Dao không thể không cưỡng ép vận chuyển chân khí, liều mạng cứu họ ra ngoài. Mỗi bước đi đều tựa như lưng đeo một ngọn núi lớn đáng sợ. Mạc Thanh Dao tóc dài xõa tung, nhìn kỹ, trong mái tóc kia có không ít sợi bạc. May mắn thay, người cứu không chỉ có một mình nàng mà còn có Cẩu Oa. Lúc này Cẩu Oa dù đã thất khiếu chảy máu, nhưng thân là tam phẩm, tốc độ rõ ràng nhanh hơn Mạc Thanh Dao nhiều. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, đưa từng người dân ra khỏi thành. Chờ họ quay lại trong thành, nhìn khắp nơi, phát hiện mọi người đều đã được đưa đến hậu phương an toàn mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người đỡ nhau đang định rời đi, một cỗ uy áp còn khủng bố hơn lại một lần nữa giáng xuống, trực tiếp trấn áp hai người xuống đất, không thể nhúc nhích. Trong toàn bộ Song Kỳ Trấn, lấy tòa nhà tiểu viện của nông gia kia làm trung tâm, nhà cửa liên tiếp đổ sụp. Dải đất trung tâm phòng ốc thậm chí trong khoảnh khắc vỡ nát. Thấy cảnh này, những người dân trốn từ Song Kỳ Trấn đến vùng ngoại ô xa xôi lập tức tuyệt vọng kêu khóc. Trên sườn núi, Cửu muội càng khóc trực tiếp ngất đi. Nàng tận mắt thấy trượng phu của mình, người đàn ông vốn còn xấu hổ khi làm cha kia, cuối cùng đã chạy vào và rốt cuộc không bao giờ đi ra nữa. Giờ phút này, cây cột trụ chống trời trong lòng nàng đã sụp đổ. Thế giới của nàng cũng vì thế mà vỡ tan thành mảnh nhỏ. Lão chưởng quỹ tuyệt vọng vuốt đùi, liên tục kêu khóc: “Lão thiên gia ơi, đây là tạo nghiệt gì vậy, con của ta, chó con của ta...” Tiểu Niệm Ân cũng gào khóc theo: "Cha, cha, trở về đi..." Trên bầu trời, hai đầu đai lưng trong tay Hứa Hồng Ngọc đột nhiên bộc phát, tựa như che khuất bầu trời, mang theo ánh sáng hồng lấp lánh rốt cuộc cũng đã vây khốn nữ tử Địa Tiên kia. Hứa Hồng Ngọc vẫn không dám lơ là, chỉ có thể điên cuồng vận chuyển linh lực, cố gắng duy trì. Nhưng lần này, nàng đã thất sách. Sự bộc phát và mất khống chế của nữ tử Địa Tiên kia khác xa lần trước. Hai chiếc râu rồng Linh Bảo của nàng chỉ trói được đối phương trong chốc lát mà thôi. Một luồng sức mạnh khiến cho Hồng Ngọc cũng không thể chống cự đột nhiên bộc phát. Hai chiếc râu rồng kia trực tiếp bị chấn đứt. Hứa Hồng Ngọc như bị sét đánh, đột ngột phun ra một ngụm máu tươi lớn. Thân thể như sao băng bị đánh bay, rơi vào nơi hoang mạc xa xôi. Cũng chính vì sự bộc phát lần này mà Cẩu Oa và Mạc Thanh Dao, những người vốn đã có hy vọng chạy thoát khỏi Song Kỳ Trấn, đã hoàn toàn mất đi hy vọng. Họ vừa ngã khỏi phạm vi bao phủ của uy áp kia. Trong khoảnh khắc uy áp bùng nổ, hai người căn bản không thể nảy ra chút ý niệm chống cự nào. Nhưng vào lúc này, Mạc Thanh Dao lại nghĩ "cuối cùng thì cũng không liên lụy đến một người vô tội". Ngay lúc nàng định chấp nhận số mệnh thì bỗng nhiên mắt sáng lên, thấy bên cạnh Cẩu Oa đã hôn mê bất tỉnh, chỉ còn một tia hơi thở yếu ớt. Cẩu Oa vừa rồi đã bộc phát đến giới hạn, tiêu hao hết tiềm lực, lúc này lại không có sức chống đỡ. Tình huống của Mạc Thanh Dao ngược lại tốt hơn một chút. Trong lòng Mạc Thanh Dao vốn định như vậy chấp nhận số mệnh không khỏi run lên. Nếu bàn về vô tội, chẳng phải Cẩu Oa là người vô tội nhất sao? Nếu không phải các nàng đến Song Kỳ Trấn, tìm đến Cẩu Oa, thì cũng đã không khiến hắn gặp tai họa này. Trong đầu Mạc Thanh Dao hiện lên nụ cười của Cẩu Oa. Nghĩ đến Cửu muội, người vợ ngại ngùng nhưng kiên cường của Cẩu Oa. Nghĩ đến con của Cẩu Oa, Tiểu Niệm Ân luôn có hai dòng nước mũi chảy xuống. Hai tay Mạc Thanh Dao không khỏi siết chặt một nắm cát bụi. Nguồn sức mạnh vốn đã cạn kiệt trong người nàng lại một lần nữa trỗi dậy.
"Không thể... Không thể để cho hắn... Chết ở chỗ này..."
Mạc Thanh Dao hai tay chống xuống đất, thân thể tưởng như yếu ớt lại phảng phất giống như một vùng trời đất nổi lên. Nàng nghiến chặt răng, trong kẽ răng bật ra một tiếng gào thét không cam lòng. Thế nhưng đây dù sao cũng là uy áp mà sự bộc phát của Địa Tiên mang lại, dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ là không cam lòng. Với năng lực hiện tại của Mạc Thanh Dao, căn bản không có cách nào chống cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận