Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 28: Đêm khuya không biết ai gần, mộng tỉnh mới biết cố nhân đến

Sau mười lăm ngày, đêm nguyên tiêu, trong học đường cũng đốt lên từng chiếc từng chiếc đèn hoa. Triệu Trăn cũng không có đợi trong phòng, mà là dẫn theo trường kiếm đi tửu phường. Tửu phường Ngô Chưởng Quỹ cho nàng chuyên môn giữ thêm một chiếc chìa khóa, để nàng tùy thời đều có thể đến. Ngày hội nguyên tiêu, Ngô Chưởng Quỹ cùng bọn tiểu nhị tự nhiên là thật sớm đã về nhà rồi. Triệu Trăn mở khóa, đi vào. Đốt một chiếc đèn hoa nàng tự làm lên, Triệu Trăn liền ngồi ở trong tiệm bên cạnh một cái bàn, lẳng lặng nhìn đèn hoa xuất thần. Trước kia, mỗi đến ngày hội nguyên tiêu, mẫu thân đều sẽ tự tay làm cho nàng một chiếc đèn hoa, cột lên ngày sinh tháng đẻ của nàng ở trong phòng, cho đến khi cháy hết. Dùng cái này để cầu nguyện cho Triệu Trăn vô tai vô nạn, bình bình an an. Chỉ là hôm nay, người nhìn đèn hoa đã biến thành người làm đèn hoa. Triệu Trăn không khóc, ngược lại trong mắt tràn đầy ý cười. “Mẫu thân, ta hiện tại rất tốt.” Mờ ảo trong ngọn đèn, nàng tựa hồ thấy được mẫu thân ngồi đối diện nàng, đang nhìn nàng cười. Triệu Trăn đặt Sơ Tuyết kiếm nằm ngang trên mặt bàn, hai tay gối lên miếng trúc Hứa Tri Hành làm trên vỏ kiếm, đầu nhẹ nhàng buông xuống. “Mẫu thân, sư phụ đối với ta rất tốt.” “Sư phụ chính là người quen của Hành ca ca, hiện tại là sư phụ của ta.” “Sư ca cũng đối với ta rất tốt, còn có những người khác nữa cũng rất tốt.” “Con bé bây giờ mặc đủ ấm, ăn đủ no.” “Cái gì cũng tốt...” “Thế nhưng mà mẫu thân...” “Con bé...Rất nhớ người...” Trong đêm tối, một chiếc đèn hoa chiếu sáng cả khoảng trời đất, văng vẳng tiếng nỉ non thì thầm của Triệu Trăn. Ngoài phòng, Hứa Tri Hành ngồi trên nóc nhà, nhìn vầng trăng tròn ngơ ngác xuất thần. Cách xa nhau nhiều năm như vậy, hắn đã không nhớ rõ mặt mũi phụ mẫu. Thế nhưng loại tưởng nhớ đối với người thân đã mất này, cũng không phải là thời gian có thể tùy tiện xóa đi. Có lúc, Hứa Tri Hành cũng sẽ cố gắng nhớ về cha mẹ mình. Bởi vì hắn luôn cảm thấy, chỉ cần trên đời này còn có người nhớ đến họ, vậy họ không coi là hoàn toàn biến mất. Như có một ngày, hết thảy dấu vết bọn họ để lại trên đời đều biến mất, thậm chí không có ai nhớ đến họ nữa. Có lẽ đó mới là kết cục cuối cùng của cái chết. Cho nên Hứa Tri Hành xưa nay sẽ không an ủi Triệu Trăn đừng luôn đắm chìm trong nỗi nhớ mẫu thân đã qua đời, bởi vì đó là chút trân trọng và có được sau cùng của Triệu Trăn với mẫu thân. Không biết qua bao lâu, trong tai Hứa Tri Hành nghe thấy một tiếng kêu nhỏ thanh thúy. Sau đó sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, lại một lần phun ra một ngụm máu tươi. Trong kinh mạch, không có dấu hiệu nào mà xuất hiện thêm bốn sợi kiếm khí thuần túy. Thể phách của hắn càng mạnh mẽ, kiếm khí phản phệ thì càng cường đại. Nhưng mà Hứa Tri Hành lại không để ý đến tình trạng bản thân, một bước nhảy xuống nóc nhà, lo lắng đi vào trong tửu phường. Trong khu vực đèn chiếu sáng, Triệu Trăn nằm nhoài trên vỏ kiếm, thân thể kìm lòng không được run rẩy. Không có ai rõ hơn Hứa Tri Hành, lúc này Triệu Trăn đang phải chịu đựng sự đau đớn như thế nào. Nhưng tu hành « Kiếm Kinh » một khi đã bắt đầu, liền không có đường lui. Hứa Tri Hành cũng không có cách nào giúp nàng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Trăn cắn chặt răng, chấp nhận tất cả. Xuân Hàn vẫn còn, thân thể Triệu Trăn đã là mồ hôi đầm đìa. Điều này đã vượt qua sức chịu đựng của một đứa trẻ. “Mẫu thân... Đau... Đau quá...” “Mẫu thân... Ôm con một cái...” Triệu Trăn thốt ra mấy câu qua kẽ răng. Tinh thần của nàng đều có chút hoảng hốt. Hứa Tri Hành nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán nổi lên, cũng đang cố gắng khắc chế không nhúng tay vào. Nhưng mà, mắt thấy cô bé sắp không chịu đựng nổi... Đúng lúc này, ánh mắt Hứa Tri Hành khẽ giật mình. Lông mày không tự chủ nhíu chặt lại. Trong mắt, ánh sáng trắng lấp lóe không yên. “Yêu nghiệt phương nào?” Hắn lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh đang xuất hiện trong tửu phường trống rỗng. Khiến Hạo Nhiên chân khí trong cơ thể hắn không tự chủ được nhảy lên. Ngay lúc hắn định ra tay, Hứa Tri Hành lại nhìn thấy một bóng người mà hắn không sao tưởng tượng được. Hứa Tri Hành cứ thế đứng tại chỗ, mắt đầy vẻ khó tin. “Triệu...Triệu Tả?” Cỗ khí tức âm lãnh kia dần bao phủ lấy Triệu Trăn, trong mắt Hứa Tri Hành, lại giống như là Triệu Quả Phụ đã qua đời nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Trăn. Hứa Tri Hành lập tức hiểu ra, hóa ra đây là hồn phách của Triệu Quả Phụ sau khi chết. Thì ra trên đời này, vậy mà thật có hồn phách tồn tại. Kỳ tích đã xảy ra, thân thể run rẩy của Triệu Trăn từ từ bình tĩnh lại. Vẻ đau đớn trên mặt cũng từ từ biến mất. Sau đó vậy mà giống như một đứa trẻ ngủ thiếp đi trong lòng mẹ, mang một vẻ an tĩnh không màng đến chuyện gì. Hốc mắt Hứa Tri Hành có chút phiếm hồng, Hạo Nhiên chân khí trong người cũng nội liễm, không để lộ nửa điểm. Sau khi Triệu Trăn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hồn phách Triệu Quả Phụ mới buông lỏng cơ thể Triệu Trăn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Sau đó nhìn chăm chú Triệu Trăn, thật lâu không muốn dời ánh mắt, cho đến khi bóng đêm lui tàn, phía đông hiện lên một mảnh bình minh. Cuối cùng Triệu Quả Phụ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Triệu Trăn, rốt cục xoay người, nhìn về phía Hứa Tri Hành. Nàng há miệng, nhưng không phát ra một tiếng động nào. Nhưng Hứa Tri Hành lại khẽ gật đầu. “Triệu Tả, người yên tâm, ta hiểu.” Triệu Quả Phụ mỉm cười, sau đó cúi người chào thật sâu, thật lâu chưa đứng dậy. Hứa Tri Hành ôm quyền đáp lễ, cũng thật sâu cúi người, thật lâu chưa đứng dậy. Cỗ khí tức âm lãnh kia từng chút từng chút tan đi, đến cuối cùng, không còn thấy bóng dáng nữa. Hứa Tri Hành đứng dậy, nhìn tửu phường vắng vẻ trước mắt, thở dài một tiếng. Mà Triệu Trăn ngủ cả đêm trên vỏ kiếm cũng vào lúc này tỉnh giấc. “Mẫu thân...” Triệu Trăn hoảng hốt kêu lên. Nhưng lập tức tỉnh ngộ, vừa rồi tất cả đều chỉ là giấc mộng. Bỗng nhiên, mặt nàng co rúm lại, nhịn không được ôm tim. Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. “Sư phụ nói không sai, « Kiếm Kinh » một khi tu hành bắt đầu, liền phải luôn chấp nhận nỗi đau kiếm khí xuyên tim tủy.” Nhớ lại tình cảnh đêm qua, Triệu Trăn không khỏi có chút sợ hãi. Giây phút đó nàng thật sự cảm thấy mình không chịu nổi. Nhưng vào lúc sắp chết đi, nàng lại cảm nhận được một cỗ lực lượng ấm áp bao bọc lấy cơ thể mình, giúp nàng gắng gượng qua cửa ải khó khăn nhất kia. Khoảnh khắc ấy, nàng cảm giác mẫu thân ngay bên cạnh mình, đang ôm lấy mình, cho nàng sự dịu dàng và che chở vô tận. So với lúc đầu, lúc này nỗi đau đã nhẹ hơn một chút, tuy vẫn còn rất đau, nhưng ít nhất cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ. Triệu Trăn đứng dậy, đang định rời khỏi tửu phường. Vừa quay đầu lại phát hiện Hứa Tri Hành không biết đã đứng ở cửa từ khi nào. “Sư phụ? Người sao lại ở đây?” Hứa Tri Hành cười cười, trả lời: “Thấy ngươi cả đêm chưa về, đoán chắc ngươi hẳn là ở đây, nên đến tìm ngươi, chúng ta về thôi.” Triệu Trăn khẽ gật đầu, đi ra khỏi tửu phường. Trên đường về, Hứa Tri Hành nhìn Sơ Tuyết kiếm trong tay Triệu Trăn, tùy ý hỏi: “Đã dưỡng thành kiếm khí rồi?” Triệu Trăn khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Hứa Tri Hành cũng khẽ gật đầu, sau đó ngồi xổm người xuống trước mặt Triệu Trăn, nói: “Lên đây, sư phụ cõng ngươi về nhà.” Triệu Trăn sững sờ, thấy bờ vai rộng lớn của sư phụ, rõ ràng cả đêm cũng không rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà trong nháy mắt ướt át. Nàng giơ cánh tay lên đột ngột lau đi nước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười từng hay xuất hiện trên mặt nàng, ha ha cười nói: “Sư phụ, con muốn nhảy lên.” “Lên đi, sư phụ còn trẻ, chịu được.” Triệu Trăn hơi khụy gối, bỗng nhiên nhảy lên, vững vàng rơi trên lưng Hứa Tri Hành. Hứa Tri Hành làm bộ lảo đảo, sau đó cười ha ha nói: “Ha ha ha... Nhóc trăn trăn nhà ta, cân nặng có ba lượng, kiếm khí lại có thế như vạn cân, tương lai nhất định sẽ là một vị kiếm tiên tuyệt thế...” Triệu Trăn mắt cong như trăng lưỡi liềm, khóe miệng lần nữa hiện ra hai lúm đồng tiền mà Hứa Tri Hành bắt đầu thấy ở nàng. Một tay vung Sơ Tuyết kiếm, hưng phấn nói: “Đó là, sư phụ là đại kiếm tiên tuyệt thế, ta Triệu Trăn chính là tiểu kiếm tiên tuyệt thế, sư phụ, về nhà thôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận