Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 266: Một đường vạn dặm, tâm hướng quang minh

Nghe được Hứa Hồng Ngọc nỉ non, Mạc Thanh Dao cũng không nhịn được chấn động trong lòng. "Tiên sinh trở về?" Nàng tuy không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được. Nhưng Hứa Hồng Ngọc đã phản ứng lớn như vậy, vậy khẳng định là không sai. Chẳng qua khi nàng đi theo Hứa Hồng Ngọc chạy ra ngoài viện thì lại thất vọng. Hứa Tri Hành cũng không có trở về. Đến ngược lại là một người xa lạ phong trần mệt mỏi. Hứa Hồng Ngọc một mặt thất vọng, chu mỏ một cái, nói lầm bầm: "Còn tưởng là tiên sinh trở về chứ." Nàng sở dĩ có ảo giác này là bởi vì vừa rồi ở trong sân, nàng rõ ràng cảm nhận được có một luồng khí tức thuộc về Hứa Tri Hành ở gần. Nhất thời hưng phấn quá mức, cũng không cẩn thận cảm nhận. Cho nên mới nhầm. Thu lại tâm tình thất vọng, Hứa Hồng Ngọc vội vàng đi lên trước, nhìn người xa lạ kia hỏi: "Ngươi là ai? Trên người sao lại có khí tức của tiên sinh?" Mạc Thanh Dao đứng sau lưng Hứa Hồng Ngọc, đánh giá người nam tử xa lạ này. Cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, nên không lo lắng. Nam tử xa lạ nhìn Hứa Hồng Ngọc trước mắt, đầu tiên hơi nghi hoặc, sau đó kinh hỉ nói: "Tiểu cô nương, ngươi nói tiên sinh là Hứa tiên sinh?" Hứa Hồng Ngọc nhẹ gật đầu. "Đúng, chính là tiên sinh nhà ta." Thanh niên phảng phất thở phào, vội vàng nói: "Ta nhận lời nhờ của Hứa tiên sinh, đến đưa một phong thư cho Tri Hành học đường ở Long Tuyền trấn." Hứa Hồng Ngọc bừng tỉnh ngộ. Khó trách có khí tức của tiên sinh, thì ra trên người hắn có thư của tiên sinh. Mạc Thanh Dao nghe là đưa thư cho Hứa Tri Hành liền vội vàng nói: "Huynh đài mau mời vào trong, nghỉ ngơi một chút." Cuối năm rồi mà còn chạy đến đưa thư, có thể thấy là người cực kỳ có tín nghĩa. Mạc Thanh Dao không dám thất lễ, liền vội vàng mời thanh niên vào. Hạ Tri Thu và Kỷ An mấy người nghe nói có người đưa thư cho Hứa Tri Hành cũng đều nhao nhao ra nghênh đón. Nhiệt tình khiến cho vị thanh niên lạ mặt này có chút co quắp. Lúc này trong đám đệ tử, Hạ Tri Thu là người có vai vế cao nhất, đương nhiên lá thư này sẽ được giao vào tay hắn. Đây là một phong thư được bọc bằng giấy dầu, bảo quản rất tốt. Ngoại trừ một chút nếp gấp bên ngoài, không thấy có bất kỳ hư hại nào. Chỉ chi tiết này thôi cũng đủ để Hạ Tri Thu coi trọng thanh niên hơn một chút. Mở thư ra, cái ý chí Hạo Nhiên độc nhất thuộc về Hứa Tri Hành ập vào mặt. Chữ viết bên trên là kiểu chữ khải hiện nay đang được người đọc sách ưa chuộng, nhưng chữ khải của Hứa Tri Hành thì ở thế giới này không ai bằng. Bởi vì tất cả chữ khải ở thế giới này đều bắt nguồn từ kiểu chữ của Hứa Tri Hành. Bất kể là hình hay thần đều rất khó đạt đến độ cao nguyên bản của Hứa Tri Hành. Điểm này không ai có thể bắt chước. Hạ Tri Thu chăm chú nhìn một lượt, sau khi xem xong mới đưa cho những người khác chuyền tay đọc. Còn hắn thì cảm quan về thanh niên lại được nâng lên một bậc nữa. Từ trong thư của Hứa Tri Hành biết được, thì ra phong thư này là được đưa từ phía tây Lương Châu đến. Lương Châu, Ly Châu, Dương Châu. Đi qua ba châu, lộ trình đâu chỉ vạn dặm. Khó trách người thanh niên này đi hơn một năm. Thật khó tưởng tượng, với tu vi võ đạo của hắn, đi một quãng đường xa như vậy sẽ trải qua những hiểm nguy thế nào. Không nói gì khác, chỉ riêng tín nghĩa này cũng đủ để người ta khâm phục. Trong thư Hứa Tri Hành còn nhắc đến, thanh niên gặp đại biến, lòng có ý muốn chết. Nếu chuyến này đi đưa thư vạn dặm mà hắn vẫn không có ý định sống tiếp thì nhờ Hạ Tri Thu bọn họ cố gắng khuyên can. Nhưng sự việc không nên quá tam ba bận. Ở Bạch Đế Môn Hứa Tri Hành đã khuyên can một lần. Chuyến đi vạn dặm đưa thư này là lần thứ hai. Đến Long Tuyền, Hạ Tri Thu bọn họ là lần thứ ba. Làm đến mức này đã là hết lòng giúp đỡ. Nói thêm nữa chưa chắc đã là tốt cho hắn. Đến mức độ này, có lẽ cái chết mới là kết cục tốt nhất đối với thanh niên. Hắn có thể cố hết sức cứu những người thợ mỏ bị Bạch Đế Môn giam giữ, duy chỉ không thể cứu được bản thân. Thanh niên này chính là người mà trước đây Hứa Tri Hành từng gặp ở Bạch Đế Môn khi du lịch Lương Châu, tên là Khương Hoa. Vì tự trách mình hại chết em trai, có lời nhờ của cha mẹ, tình huynh đệ nên lòng mang ý định tự vẫn. Hứa Tri Hành nể hắn nội tâm thiện lương nhân nghĩa, coi như lòng đã nguội lạnh, vẫn có thể dốc hết sức đi cứu những người khác. Không đành lòng nhìn hắn kết thúc cuộc đời mình như vậy, nên dùng cách đưa thư này để hắn đi thêm một quãng đường, thấy nhiều người, trải qua nhiều chuyện hơn. Hy vọng hắn có thể thoát khỏi nỗi mù mịt trong lòng, tiếp tục sống tốt. Nghĩ đến lời nói trong thư của Hứa Tri Hành, Hạ Tri Thu trầm ngâm một lát, nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nói: "Khương huynh, cùng đi một chặng đường dài, vất vả rồi, hôm nay lại đúng đêm giao thừa, cùng ta đón một cái tết cho tốt nhé?" Khương Hoa nhìn người trẻ tuổi trước mặt khí độ bất phàm, thầm nghĩ không hổ là đệ tử của Hứa tiên sinh. Còn chưa kịp đáp lời, thì Kỷ An đã xem xong thư, cũng đã lấy ra một bộ bát đũa, đặt lên bàn cười nói: "Khương huynh đi vạn dặm đưa thư, thế nào hôm nay cũng phải uống cạn hai chén. Nếu không để tiên sinh biết thì chắc chắn sẽ trách chúng ta chiếu cố không chu đáo." Hạ Tri Thu gật đầu, đứng dậy trực tiếp kéo tay Khương Hoa: "Tới tới tới, ta thích nhất kết giao bạn bè, Khương huynh, đến nếm thử món hoa quế nhưỡng đặc biệt của học đường ta. Đây là bảo bối của chúng ta, là sư muội ta tự tay ủ, không còn nhiều đâu." Vừa nói, Hạ Tri Thu đã kéo Khương Hoa ngồi vào cạnh bàn. Kỷ An vội vàng rót đầy cho hắn một chén hoa quế nhưỡng. Mạc Thanh Dao bưng một đĩa sủi cảo đặt trước mặt hắn, cười nói: "Đây là một món ngon do tiên sinh tạo ra, gọi là sủi cảo, mang ý nghĩa hạnh phúc đoàn viên, ngươi nếm thử." Hứa Hồng Ngọc nhìn Khương Hoa, lại cúi đầu nhìn quả đào trong tay, mắt không ngừng nhìn đi nhìn lại giữa hai bên. Cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa quả đào tới: "Này, quả đào to, cho ngươi ăn." Nói xong còn nhịn không được húp miếng nước. Ngồi trên xe lăn, Lục U U nhìn về phía Khương Hoa cười nói: "Ta đi lại bất tiện, không tiếp đãi được ngươi, mong ngươi tự nhiên, đừng khách khí." Lý Huyền Thiên nhìn những người này trong học đường biểu hiện, không khỏi cười thầm: "A, một kẻ ba phải dạy ra một lũ ba phải." Có lẽ chính hắn cũng không biết, khóe miệng hắn sao cứ ép không được, trong mắt không có chút khinh thường nào, ngược lại tràn đầy vui mừng. Vì sao kẻ vô địch thế gian, sống hơn hai trăm năm, đã sớm nhìn thấu nhân tình ấm lạnh như hắn lại ở Tri Hành học đường những hai năm? Đây chính là lý do. Đám trẻ con này tuy không có bản lĩnh lớn lao gì. Nhưng có bọn họ, Lý Huyền Thiên sẽ cảm thấy thế gian này tràn đầy hy vọng và ánh nắng. Coi như nỗ lực thêm nữa cũng sẽ không thất vọng. Lý Huyền Thiên nhìn Khương Hoa, nhẹ nhàng nói: "Tiểu tử, qua năm ta có thể dạy ngươi hai chiêu, ngươi dùng đao phải không?" Khương Hoa khẽ giật mình, nhìn Lý Huyền Thiên, ánh mắt nhìn quanh một vòng. Trong mắt mọi người đều tràn đầy quan tâm. Nhưng rõ ràng hắn chỉ mới gặp bọn họ lần đầu. Khương Hoa đột nhiên cảm thấy mũi chua xót. Hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên. Hắn cười cười, cầm chén rượu lên, đứng dậy nhìn về phía mọi người. Không nói một lời, chỉ cúi người chào thật sâu. Sau một hồi mới đứng thẳng người, uống cạn chén rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận