Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 214: Đường phải đi còn rất dài

Chương 214: Đường phải đi còn rất dài
Khương Hoa vốn là con em một gia tộc võ đạo, được gia tộc truyền dạy sâu rộng. Nhưng hồi còn trẻ, cha mẹ của hắn đều mất sớm vì một biến cố làm náo loạn cả giới võ lâm. Chỉ để lại hắn cùng một người em trai nương tựa nhau mà sống, gánh vác cơ nghiệp gia tộc. May mắn Khương Hoa tư chất xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là cao thủ lục phẩm. Ở vùng này cũng coi như có chút tiếng tăm, hai anh em sống cũng khá thoải mái. Nhưng rồi sau đó phát sinh một chuyện, hoàn toàn thay đổi quỹ đạo nhân sinh của hắn. Hơn một năm trước, em trai hắn vì xích mích với người khác, lỡ tay đánh người bị thương. Quan trọng là em trai hắn lại không có lý. Làm anh trai, Khương Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận trách mắng em một trận. Vì cha mẹ mất sớm, em trai còn nhỏ, Khương Hoa từ trước đến nay luôn che chở em hết mực. Đột nhiên bị nghiêm khắc như vậy, em trai trong cơn tức giận bỏ nhà trốn đi. Ban đầu Khương Hoa nghĩ em trai nhiều lắm là một thời gian sẽ trở về. Không ngờ lần đi này một tháng cũng không thấy bóng dáng. Lúc này Khương Hoa mới ý thức được có chuyện chẳng lành, bắt đầu đi tìm. Tìm mấy tháng trời cũng không tìm được chút tung tích nào. Trong lòng Khương Hoa tự trách tột độ. Cha mẹ trước khi mất dặn dò rất kỹ, nhất định phải chăm sóc tốt em trai, hai anh em nương tựa nhau đã mười năm, sớm đã là chỗ dựa quan trọng nhất trong cuộc đời nhau. Bây giờ xảy ra chuyện này, Khương Hoa tự trách trong lòng có thể thấy được. Vô số lần hối hận, lúc trước tại sao mình không thể nhẹ nhàng hơn một chút? Coi như không có lý thì sao? Dù gì cũng tốt hơn em trai sống chết không rõ. Từ đó về sau, Khương Hoa không còn tâm trí nào quản lý gia nghiệp, liền bán hết gia sản, bắt đầu lang thang khắp nơi, tìm kiếm em trai. Sau khi tìm kiếm gần nửa năm, Khương Hoa cuối cùng vô tình biết được em trai từng tiếp xúc với người của Bạch Đế Môn. Về sau đi nghe ngóng nhiều nơi mới biết, em trai hắn lại gia nhập Bạch Đế Môn. Biết tin này, Khương Hoa mừng như điên, lập tức đến Bạch Đế Môn tìm kiếm em trai. Lên núi, người của Bạch Đế Môn cũng thừa nhận em trai đã gia nhập Bạch Đế Môn. Nhưng vẫn cứ trì hoãn không cho bọn họ gặp mặt. Cuối cùng, Khương Hoa phát hiện ra bí mật của Bạch Đế Môn. Bạch Đế Môn cũng không giấu diếm nữa. Hóa ra em trai đúng là đã gia nhập Bạch Đế Môn, nhưng sau vì không chịu thông đồng với Bạch Đế Môn làm việc xấu, bị Bạch Đế Môn phế bỏ võ công, ném vào hầm mỏ đi đào quặng. Lại vì tính tình quật cường, không phục quản giáo, bị đệ tử trông coi của Bạch Đế Môn hành hạ đến chết. Biết được tin này, Khương Hoa hoàn toàn điên cuồng, muốn báo thù cho em trai. Nhưng hắn chỉ là vũ phu lục phẩm, ở ngoài có thể xem là một hảo thủ, nhưng ở đây lại chẳng là gì. Sau khi Khương Hoa bị chế phục, Bạch Đế Môn không giết hắn, mà bắt hắn cùng với em trai đi đào quặng. Khương Hoa đã từng muốn tự vẫn, nhưng nghĩ tới thù của em trai, nhớ tới lời dặn của cha mẹ, hắn chọn nhẫn nhục cầu sinh, hy vọng có cơ hội trốn thoát, sau đó quay lại tiêu diệt Bạch Đế Môn. Về sau thì Hứa Tri Hành lên núi, thay hắn hoàn thành tâm nguyện. Lúc này Khương Hoa, lòng đã nguội lạnh. Để trả ơn Hứa Tri Hành, cho nên mới miễn cưỡng lên tinh thần giúp hắn chia sẻ một số việc. Hắn đã sớm tính toán thu xếp xong những người thợ mỏ này. Hắn sẽ trở về quê hương, đến trước mộ phần cha mẹ, tự sát tạ tội. Trong lòng hắn, em trai chết, hoàn toàn là do một câu trách mắng của hắn. Một câu hại chết em trai thân thiết nhất. Sự áy náy cùng đau xót này, chỉ cần sống thêm một ngày, hắn lại càng thêm đau đớn. Khương Hoa cũng không biết vì sao, khi đối mặt với câu hỏi của Hứa Tri Hành, hắn lại có thể không giữ lại chút nào nói hết những chuyện trong lòng ra. Cảm xúc trong đáy lòng, tựa hồ đã tìm được chỗ trút. Nói xong những điều này, Khương Hoa đã khóc không thành tiếng. Hứa Tri Hành trong lòng cũng nặng trĩu. Chuyện như này, dù an ủi thế nào cũng đều phí công. Người trong cuộc không thể thoát ra, người ngoài làm nhiều cũng không có ích gì. Hứa Tri Hành rót cho hắn một chén rượu, đưa đến tay hắn, nhẹ nhàng chạm một cái. Sau đó lặng lẽ uống sạch rượu trong chén. Khương Hoa ngạc nhiên nhìn rượu trong chén, lại nhìn Hứa Tri Hành, mím môi một cái, rồi cũng uống cạn chén rượu. Vì uống quá nhanh, bị sặc mà ho khan không ngừng. Hứa Tri Hành nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, cười nói: "Tối nay say một trận cho đã, ngày mai giúp ta sắp xếp ổn thỏa những người khốn khổ này, được không?"
Khương Hoa chậm một hồi mới dừng lại, nhìn Hứa Tri Hành, nhẹ gật đầu. Đêm nay, hai người một chén tiếp một chén, uống đến cuối cùng, Khương Hoa đã bất tỉnh nhân sự. Hứa Tri Hành cũng có chút men say. Nhìn những người thợ mỏ ngủ say, lòng Hứa Tri Hành vẫn khó có thể nhẹ nhõm. Hắn đột nhiên cảm thấy, dù hắn đã tu thành quân tử cảnh. Dù hắn đã đứng trên đỉnh cao của thế giới này. Nhưng vẫn có rất nhiều chuyện hắn không làm được. Đương nhiên, Hứa Tri Hành không vì thế mà uể oải. Chỉ là lòng từ bi và thương hại khiến hắn không đành lòng nhìn thấy những người này lâm vào khó khăn. Đạo lý hắn đều hiểu, vạn vật có âm dương, có thiện ắt có ác. Có thể hiểu đạo lý không có nghĩa là hắn có thể thờ ơ. Hắn không phải là tiên nhân tu đạo Thái Thượng vong tình, mà là nho sĩ hành tẩu nhân gian. Nền tảng của Văn Đạo là ở con người. Không có con người, Văn Đạo không thành lập. Những đạo đức văn chương của thánh hiền cũng sẽ biến thành lời suông. Lấy con người làm gốc, lấy nhân làm gốc. Đường tương lai, vẫn là đường dài gánh nặng. Hắn quay đầu nhìn Khương Hoa dù đang ngủ vẫn lộ vẻ mặt bi thương, không khỏi thở dài một tiếng.
...Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Hành từ trong nhập định tỉnh lại. Một ngày này rất bận rộn. Khương Hoa bận trước bận sau, thu xếp những người thợ mỏ. Chia phát tài vật của Bạch Đế Môn cho bọn họ, để họ trở về quê nhà. Trong lúc đó, một ít người của Bạch Đế Môn ở bên ngoài trở về môn, bị Hứa Tri Hành dùng hạo nhiên huyễn cảnh thẩm vấn. Hễ là kẻ phạm phải việc ác tày trời, hết thảy đều không chút do dự giết chết. Vì thế, đến năm ngày sau khi tiễn người thợ mỏ bị giam cuối cùng đi, tin tức Bạch Đế Môn đổi chủ vẫn chưa từng truyền ra ngoài. Sau năm ngày, bên cạnh Hứa Tri Hành chỉ còn lại một mình Khương Hoa. Đứng dưới sơn môn trống rỗng, Hứa Tri Hành chỉ vào đường xuống núi nói với Khương Hoa: “Ta biết lòng ngươi đã chết, không còn ý muốn cầu sinh. Nhưng ta vẫn muốn nói thêm một câu, muốn khuyên nhủ ngươi.”
Khương Hoa nhẹ gật đầu, lắng tai nghe. Năm ngày ở chung này, hắn biết rõ tiên sinh trông có vẻ trẻ tuổi trước mắt tốt như thế nào. Không chỉ vì ơn cứu mạng và giúp đỡ báo thù, mà hơn cả là một phần kính trọng từ tận đáy lòng.
“Khương Hoa, chuyện quá khứ đã thành sự thật, ai cũng không thể thay đổi. Nhưng, ta vẫn hy vọng ngươi có thể cho mình một cơ hội, cũng coi như giúp ta một chuyện. Ta có một phong thư, cần đưa đến học đường Tri Hành ở trấn Long Tuyền, huyện An Nghi, Dương Châu ngoài vạn dặm. Phong thư này rất quan trọng, nhưng hiện tại ta không thể trở về, ngươi giúp ta đi một chuyến, đưa một lần thư, thế nào?”
Khương Hoa cứ đứng đơ tại chỗ. Hắn nghĩ Hứa Tri Hành sẽ khuyên nhủ hắn thế nào. Nhưng không ngờ Hứa Tri Hành lại bảo hắn đi đưa thư. Sao hắn lại không nhìn ra? Đưa thư không phải mục đích, khiến hắn có việc để làm, không đến mức lập tức tìm đến cái chết mới là mục đích chính. Nhìn ánh mắt ôn hòa của Hứa Tri Hành, và sự mong đợi trong mắt, câu cự tuyệt đã đến bên miệng thế nào cũng không thể thốt ra. Đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay. Bởi vì Hứa Tri Hành thực sự không cần phải như thế. Hắn vì hắn làm đã quá nhiều rồi. Bậc cao nhân thế ngoại như vậy, vốn nên là chân long trên mây. Mình chẳng qua là một con sâu kiến đang phủ phục trong vũng bùn. Đâu có tư cách khiến một con chân long đang bay lượn trên cửu thiên phải tốn công tốn sức như vậy để chăm sóc? Mình có tài đức gì cơ chứ? Khương Hoa hốc mắt phiếm hồng, chắp tay khom người, hồi lâu vẫn không đứng dậy. Hứa Tri Hành đỡ cánh tay của hắn, cười nói: “Được, lần này đi Dương Châu, xa vạn dặm, đường ngươi phải đi còn rất dài, sớm lên đường thôi.”
Một sợi thiên địa nguyên khí du tẩu trong cơ thể Khương Hoa. Những kinh mạch bị phong bế trong nháy mắt được khai thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận