Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 3: Đi ngược lại con đường cũ

Chương 3: Đi ngược lại con đường cũ Hứa Tri Hành dùng ý niệm trong đầu trả lời câu, nhận lấy.
【 Nhận lấy thành công, ban thưởng chí thánh nho học trọn bộ, cấp cho bên trong. 】 Trong chốc lát, Hứa Tri Hành cảm giác đầu mình trống rỗng hơn, có rất nhiều trí nhớ không thuộc về hắn. Từng thiên điển tịch, từng quyển kinh nghĩa. Có những thứ hắn đã học qua biết đến, cũng có những thứ hắn chưa từng nghe thấy. Tựa như thư sơn biển cả, mênh mông rộng lớn. Kỳ quái là, những thứ này rõ ràng là lấy một loại cực kỳ thô bạo phương thức rót vào đầu Hứa Tri Hành nhưng hắn lại không có cảm giác khó chịu gì. Tự nhiên như vậy, tựa như là hắn vốn dĩ đã biết. Bất quá cũng chỉ dừng lại ở mức biết. Nhiều điển tịch như vậy, hắn không thể nào lĩnh hội hết được. Sau khi Hứa Tri Hành tiếp thu xong toàn bộ nội dung chí thánh nho học thì phát hiện, nho học mà hệ thống này truyền thụ cho hắn dường như có chút không giống. Tuy nho gia từ trước đến nay có thuyết pháp "ta nuôi dưỡng Hạo Nhiên Chính Khí của ta", nhưng theo Hứa Tri Hành biết ở kiếp trước, Hạo Nhiên Chính Khí này không phải là một loại năng lượng nào đó. Mà phần lớn là một loại tư duy và phẩm chất trừu tượng. Nhưng trong bộ chí thánh nho học mà hệ thống truyền thụ lại ẩn chứa rất nhiều phương pháp dưỡng khí, luyện khí chân chính. Có thể nuôi ra một ngụm chân khí hạo nhiên trong lồng ngực, khiến người đọc sách cũng có được sức mạnh dời núi lấp biển. Chuyện này có chút huyền ảo.
Mấy năm xuyên qua đến thế giới này, hắn cũng đã hiểu rõ, thế giới này giống như thế giới cổ đại ở Địa Cầu, xác thực có những cao thủ giang hồ như trong tiểu thuyết võ hiệp. Hắn cũng từng tận mắt nhìn thấy một đao khách vung một đao, chém rụng đầu người cách mấy mét. Có thể đó là võ công, cần một chiêu một thức, mấy chục năm khổ luyện mới có được. Còn kiểu hệ thống truyền thụ thế này, đọc sách liền có thể tu luyện được loại Nho gia Thánh Nhân có thần tiên thủ đoạn thì thật đúng là chưa từng nghe qua.
Bất quá cũng có khả năng, những nơi hắn từng đi qua, những người hắn từng gặp còn quá ít, nhận biết của hắn về thế giới này vẫn còn hạn chế. Biết đâu, nơi này thật sự là một thế giới huyền huyễn. Hứa Tri Hành không muốn nghĩ nhiều, tiếp thu xong phần thưởng rồi bắt đầu nghiên cứu cái gọi là hệ thống bàn tay vàng này. Cái bảng thuộc tính kia thì không có gì, rất trực tiếp và đơn giản. Cái làm hắn thấy hứng thú chính là công năng trả về từ đồ đệ. Trước mắt, hệ thống hiển thị bội số trả về là 1 lần. Ý nghĩa là chỉ cần đồ vật hắn dạy cho học sinh mà học sinh học xong, hoặc là đã luyện thành, đều sẽ trả về cho hắn gấp đôi. Ví dụ như, học sinh nắm được một điểm kiến thức, thì hệ thống sẽ trả về cho Hứa Tri Hành một điểm kiến thức tương tự. Hoặc là học sinh đã luyện thành một sợi hạo nhiên chân khí, thì Hứa Tri Hành cũng sẽ nhận được một sợi hạo nhiên chân khí trả về. Cũng không biết chức năng này có thể chồng lên được không. Ngoài chức năng này ra, Hứa Tri Hành phát hiện hắn còn có thể xem được thông tin cá nhân của đệ tử. Bất quá cũng có điều kiện, người có điểm tiềm lực không đến 80 điểm thì không thể được hệ thống chấp nhận trở thành đệ tử của Hứa Tri Hành. Chỉ người có điểm tiềm lực từ 80 điểm trở lên mới có thể được hệ thống công nhận, và Hứa Tri Hành truyền thụ đồ cho bọn họ thì mới có thể được trả về. Hứa Tri Hành ấn vào tin tức của Vũ Văn Thanh, cũng hiện ra vài cột thông tin.
【 Đệ tử: Vũ Văn Thanh (nam) 】 【 Tuổi tác: 11 tuổi 】 【 Kỹ năng: Vô 】 【 Thân phận: Đại đệ tử Tri Hành học đường 】 【 Tung tích ẩn giấu: Dòng chính hậu duệ vương thất nước Yến trước đây 】 Mấy dòng ngắn gọn, về cơ bản đã giúp Hứa Tri Hành nắm bắt được thông tin quan trọng nhất của thiếu niên. Điều khiến hắn bất ngờ chính là đệ tử đầu tiên tự tìm đến cửa lại còn là dòng chính hậu duệ của một vương triều đã bị tiêu diệt. Đại Chu diệt lục quốc, bình định thiên hạ, nếu người khác phát hiện thân thế của Vũ Văn Thanh thì chỉ sợ sẽ là một tai họa lớn. Bất quá Hứa Tri Hành cũng không quá để ý. Bất kể là vương thất hay dân thường, trong lòng hắn cũng không có gì khác biệt. Nếu đã vào cửa Tri Hành học đường, thì chính là đệ tử của Hứa Tri Hành, cần đối xử như nhau. Mà hắn cũng đã quyết định, tương lai sẽ truyền thụ chí thánh nho học cho Vũ Văn Thanh. Dù sao cũng vì hắn mà mới mở được phần thưởng của hệ thống. Về phần sau này nếu hắn luyện được thủ đoạn lợi hại gì đó, có ý nghĩ không phù hợp thì đó là chuyện riêng của hắn. Là thầy, hắn sẽ dạy, sẽ khuyên, sẽ dẫn dắt. Nhưng nếu vậy mà còn không nghe thì là thầy có năng lực thì giúp, không có năng lực thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Nghiên cứu xong hệ thống, Hứa Tri Hành thoát khỏi không gian ý thức, đứng dậy mở cửa phòng tranh. Sở dĩ hắn hẹn Vũ Văn Thanh bảy ngày sau đến học tiếp là muốn xem, trong bảy ngày này liệu có chiêu được học sinh nào khác không. Bất quá nhìn thái độ của người dân Long Tuyền Trấn đối với việc học chữ, e là hơi khó. Hắn cũng không vội, đợi khi học đường khai giảng, Vũ Văn Thanh học được kiến thức ở đây rồi truyền đi, quan phủ lại không hỏi tội Vũ Văn Thanh, thì mọi lời đồn đại sẽ tự tan biến.
Chỉ có điều vì mở cái học đường này mà mấy năm nay hắn tích cóp được một chút tiền cũng đã tiêu sạch. Bây giờ trên người thậm chí chỉ còn lại mười mấy đồng tiền, đến sống qua ngày cũng khó khăn. Hay là nên nghĩ cách kiếm chút tiền. Mặt khác dạo gần đây hắn luôn ở trong nhà của Triệu Quả Phụ, thời gian lâu tất nhiên sẽ sinh ra rất nhiều điều tiếng. Hắn tự nhiên không sợ gì, nhưng dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Triệu Tả. Cho nên hắn cũng muốn mau chóng dọn ra ngoài.
Chỉ là làm sao để kiếm tiền đây? Trong đầu hắn xác thực có không ít kiến thức vượt thời đại. Nhưng muốn biến những kiến thức đó thành tiền cũng không phải là chuyện dễ. Chủ yếu là, ở thời đại này, có rất nhiều thứ là cấm kỵ. Có thể kiếm tiền nhưng cũng có thể mất mạng.
"Hay là phải nghĩ cách thay đổi tư tưởng của người dân trong trấn, năm nay là năm đầu Đại Chu khai quốc, rất nhiều chính lệnh vẫn chưa được truyền đạt đến những vùng xa xôi này, có lẽ ta có thể chủ động một chút."
Nghĩ đến đây, Hứa Tri Hành đã có một vài ý tưởng.
Ngày hôm sau, Hứa Tri Hành vẫn mở cửa chiêu sinh như hôm qua. Người dân trong trấn vẫn tránh né hắn như tránh tà. Hứa Tri Hành vẫn một bộ thảnh thơi nhàn nhã. Bất quá hôm nay trong trấn lại có chút bất an, trong vòng một đêm, không biết từ đâu truyền ra tin đồn, nói là quan phủ trong huyện có chính lệnh, hễ ai phát hiện hành vi trái pháp luật nào thì phải báo cáo ngay cho quan phủ. Người tố giác có công, quan phủ có lẽ sẽ ban thưởng lớn. Vì Đại Chu mới lập, lý trưởng đời trước của Long Tuyền Trấn đã qua đời mà chức này lại vẫn còn bỏ trống. Nên Long Tuyền Trấn hiện tại đang ở một nơi hẻo lánh xa xôi, chính lệnh không thể nào truyền đạt đến được. Nghe được tin tố giác có công sẽ được ban thưởng, một vài người trong trấn đã không thể ngồi yên. Trong trấn không có nhiều người, người khỏe mạnh lại hầu hết đều đã tham chiến mà chết, chỉ còn lại một vài cô nhi quả phụ, người già yếu tàn tật. Bình thường khó có thể xảy ra chuyện vi phạm pháp luật gì. Như vậy điều duy nhất mà bọn họ cho là có vi phạm chính là việc Hứa Tri Hành mở học đường. Theo quy củ thời Ngô quốc cai trị trước kia, dân thường dám học chữ thì hoặc trực tiếp bị xử tử, hoặc bị bắt đi phục dịch khổ sai. Người dân Long Tuyền Trấn vẫn còn chưa thoát ra được những luật lệ cũ kia. Cho nên rõ ràng, lúc này Hứa Tri Hành trong mắt bọn họ chính là một việc làm sai trái. Thế là vào một ngày này, con đường trên núi từ Long Tuyền Trấn đi vào trong huyện đã không còn vắng vẻ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận