Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 209: Vạn An thành quyết đấu

Trong nê hoàn cung, viên văn đảm màu vàng kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng vô tận. Từng trang sách kinh nghĩa của thánh hiền theo văn đảm bên trong xé gió bay ra, bay múa trong nê hoàn cung của Hứa Tri Hành. Mang theo mênh mông Hạo Nhiên chân khí, trực tiếp xông phá vách ngăn nê hoàn cung. Tựa như khai thiên lập địa, khiến cho phạm vi cả nê hoàn cung lập tức mở rộng ra ít nhất gấp mười lần. Tựa như là một cái không gian nhỏ tồn tại giữa thực và ảo. Vô tận Hạo Nhiên chân khí từng sợi từ trong không gian này xông ra, hội tụ vào viên văn đảm kia. Vô số tiếng đọc sách vang vọng trong đầu Hứa Tri Hành. Tất cả thư tịch hắn đã từng học, tất cả đều chiếu rọi trong đầu. Tất cả cảm ngộ lại một lần nữa được gột rửa. Hứa Tri Hành không khỏi cảm thấy vui mừng. Không ngờ rằng cảnh giới Nho đạo trì trệ không tiến lại có đột phá lớn như vậy. Sự đột phá này không nằm ở tu vi cụ thể, tu vi của hắn vẫn là quân tử cảnh. Nhưng nhận thức về Nho đạo này, sự gột rửa đạo của bản thân lại đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới. Tuy không đến mức vừa bước vào á thánh, nhưng chỉ cần tiếp tục phát triển, từ từ tích lũy, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc này, ánh mắt của Hứa Tri Hành chiếu tới đâu, nơi đó đều quang minh tốt đẹp. Cỏ khô dưới chân chậm rãi tỏa ra sinh cơ dạt dào. Nơi hắn đi qua không còn nửa điểm mù mịt. Tâm cảnh của hắn đã có thể hướng ngoại ảnh hưởng đến hiện thực xung quanh. Nếu hắn muốn, thậm chí có thể dẫn động thiên tượng. Thời gian sau đó, Hứa Tri Hành vẫn như cũ bước từng bước đi tiếp. Gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, làm một số việc trong khả năng. Đi khoảng năm sáu ngày, từ một ngọn núi trong rừng đi ra, trước mắt rộng mở. Một con đường lớn thênh thang nối thẳng về phía xa. Ở cuối con đường có một tòa thành, một tòa thành xem như rất lớn đối với một khu vực như Lương Châu. Đến dưới chân thành, Hứa Tri Hành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đó viết ba chữ lớn kiểu chữ lệ "Vạn An Huyện". Nhìn bề ngoài tòa thành này thì không giống một tòa cổ thành, chắc là được xây sau khi Đại Chu khai quốc. Bên trong Vạn An Thành cũng không tính là quá phồn hoa. So với những đại thành ở Trung Thiên Châu Ly Hôn Châu thì nơi này chỉ có thể coi là một địa phương nhỏ. Vì sắp đến giao thừa, đường phố lại có thêm rất nhiều đèn lồng đỏ vui mắt, làm cho mùa đông lạnh giá thêm chút hơi ấm ngày lễ. Hứa Tri Hành đang định tìm một quán trọ dừng chân, thì nghe thấy cách đó không xa có người kinh hô: “Nhanh nhanh nhanh, có người quyết đấu ở Thái Thị Nhai Khẩu.” “Là ai? Ai đang quyết đấu?” “Không biết từ đâu tới một kiếm khách trẻ tuổi lại muốn khiêu chiến Lưu Minh Phong Lưu lão gia tử.” “Khiêu chiến Lưu lão gia tử? Vậy chẳng phải muốn chết sao?” “Đi đi đi, mau đi xem một chút.” Hứa Tri Hành cười, đoạn đường này đi mấy ngàn dặm, những chuyện quyết đấu thế này ngược lại cũng gặp qua vài lần. Nhưng đa số đều là mấy tên võ phu hạ tam phẩm so đấu, thậm chí có một số người còn chưa từng bước vào phẩm cấp. Cho nên Hứa Tri Hành không có nhiều hứng thú xem náo nhiệt. Chỉ là khi hắn vào một quán trọ, đang định mở miệng muốn chưởng quỹ cho một phòng. Chưởng quỹ lại chắp tay nói với hắn: “Xin lỗi, khách nhân ngài đợi chút, đợi ta xem Lưu lão gia tử quyết đấu xong sẽ ra tiếp ngài.” Nói xong liền để Hứa Tri Hành đứng đó, rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài. Đến cả tiểu nhị trong quán cũng đều chạy theo. Hứa Tri Hành kinh ngạc, đúng là chưa từng gặp chuyện làm ăn thế này. Nhưng cũng từ một mặt phản ánh rằng tên tuổi của Lưu lão gia tử hẳn là vô cùng nổi tiếng. “Chẳng lẽ là cao thủ?” Hứa Tri Hành cũng có thêm chút hứng thú. Tiện thể lúc này chưởng quỹ không có ở đây, hắn cũng đi về chỗ náo nhiệt kia. Qua một con hẻm, đi khoảng thời gian uống cạn chén trà là tới trung tâm Vạn An Thành, Thái Thị Nhai Khẩu náo nhiệt. Nơi này vừa hay có một cái đài cao, nhìn có vẻ là đài dùng để điểm tướng lúc ra trận. Lúc này xung quanh đài đã đầy người vây xem, trên đài đứng hai người. Một người tóc đã hoa râm, mặc một bộ hoa phục bằng lụa gấm mà nhà giàu hay mặc. Một người khác chừng ba mươi tuổi, người đầy phong trần, quần áo rách rưới, tay cầm một thanh trường kiếm có vỏ. Vừa nhìn thấy hai người này, Hứa Tri Hành không khỏi có chút kinh ngạc. Trong lòng thầm nghĩ: "Ơ? Lão giả này vậy mà là một cao thủ ngũ phẩm? Kiếm khách trẻ tuổi kia cũng có lục phẩm thực sự không dễ dàng.” Từ sau khi Đại Chu chinh phạt giang hồ, rất ít khi có thể tìm được một cao thủ trên tam phẩm ở cả giang hồ. Người luyện được chân khí thì càng ít. Thỉnh thoảng nhìn thấy một người ngũ phẩm, Hứa Tri Hành cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Trên đài, hai người đứng cách nhau chừng bảy tám mét. Trong sự hò reo cổ vũ của những người xung quanh, không khí đã lên tới đỉnh điểm. Lão nhân họ Lưu bước lên nửa bước, chắp tay nói: “Tiểu huynh đệ, ta Lưu Minh Phong đã sớm không còn màng đến chuyện tranh giành trong võ lâm nữa, ngươi cần gì phải hung hổ dọa người, chẳng lẽ muốn ép lão phu phải ra tay?” Kiếm khách trẻ tuổi mặt lạnh tanh, thản nhiên nói: “Ngươi một ngày còn là người trong võ lâm, thì cả đời đều là người trong võ lâm, đã chiếm được danh tiếng lớn như vậy, thì phải chấp nhận gánh nặng do danh tiếng mang lại.” Lưu Minh Phong cau mày nói: “Cho dù như thế, ngươi cũng không nên lấy tính mạng người khác để uy hiếp, làm như vậy, chẳng lẽ không sợ quan phủ bao vây tiêu diệt?” Kiếm khách trẻ tuổi cười lạnh một tiếng. “Hừ? Quan phủ? Cao thủ trong biên quân Lương Châu đều đã bị triệu hồi về Kinh Đô, bây giờ quan phủ cái Vạn An Huyện này có thể làm khó dễ ta?” Lưu Minh Phong nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc, không muốn nói dài dòng, nghiêng người đưa tay ra, nói: “Đã vậy, thì tùy ngươi muốn, trận chiến này ngươi thua thì phải rời khỏi Vạn An Thành, ta sẽ không giết ngươi.” Kiếm khách trẻ tuổi từ từ rút trường kiếm, trong mắt đã mang theo sát ý. “Ai giết ai còn chưa chắc...” Dứt lời đã xông lên. Chiêu kiếm cực kỳ tàn nhẫn, chiêu nào cũng lấy mạng. Lưu Minh Phong thấy vậy tuy kinh hãi nhưng không loạn, khí cơ trong người trỗi dậy, không tránh không né, trực tiếp đánh ra một chưởng. Chân khí mênh mông cuốn theo chưởng phong mãnh liệt, đánh về phía kiếm khách trẻ tuổi. Kiếm khách dường như cũng không ngờ nội công của Lưu Minh Phong lại mạnh đến vậy. Trong tình thế cấp bách, kiếm khí phun trào, va chạm cùng chưởng lực của Lưu Minh Phong. “Phanh…” Một tiếng vang lớn, kình khí mạnh mẽ quét ra, những người vây xem xung quanh đều bị cuốn ngã, may mà không ai bị thương. Chỉ là kiếm khách trẻ tuổi thì không được tốt cho lắm. Một chưởng này trực tiếp đánh gãy kiếm của hắn, khí cơ trong ngực vận chuyển cũng có chút khó khăn. Kiếm khách trẻ tuổi khó tin nhìn thanh kiếm gãy trong tay, dường như không thể tưởng tượng được. “Một chiêu?” Hắn khẽ thì thầm. Nhưng trong mắt hắn lại không phải phẫn nộ, không phải hoảng sợ, càng không phải thất vọng, ngược lại mang theo lòng tham vô tận. Chỉ là hắn luôn cúi đầu, không ai thấy được ánh mắt của hắn. Lưu Minh Phong đánh xong một chưởng thì khoanh tay đứng, không thèm nhìn hắn nữa. “Ngươi đi đi, rời khỏi Vạn An Thành, nếu còn dám xuất hiện, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Kiếm khách trẻ tuổi từ từ đứng dậy, cắm thanh kiếm gãy lại vào vỏ, chắp tay với Lưu Minh Phong rồi quay người đi ngay. Những người vây xem không nhịn được gọi lớn: “Vẫn là Lưu lão gia tử lợi hại.” “Đúng vậy, đệ nhất cao thủ ba quận phía bắc Lương Châu mà, không phải là hư danh.” “Tên tiểu tử ở nơi khác tới, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Hứa Tri Hành nhìn kiếm khách trẻ tuổi rời đi, lông mày hơi nhíu lại. Hắn biết, thanh niên kia chắc chắn sẽ còn quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận