Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 185: Như thế nào cái cách sống

Chương 185: Thế nào là cách sống
Tô Cẩm Thư nhìn xung quanh, phát hiện trong lớp học còn khá nhiều chỗ trống. Không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Hứa tiên sinh, còn có những người khác sao?”
Hứa Tri Hành lắc đầu. “Ta cũng không biết.”
Sau đó mắt nhìn ra bên ngoài viện, cười cười. “Xem bọn hắn có duyên phận hay không.”
Tô Cẩm Thư không hiểu lắm, chỉ yên lặng ngồi tại chỗ, chờ Hứa Tri Hành dạy học. Hứa Tri Hành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người mang văn đạo khí vận trước mắt mà hắn tìm được, nhẹ giọng hỏi: “Tô Cẩm Thư, bệnh nặng một trận, ở quỷ môn quan đi một lượt, có cảm xúc gì không?”
Tô Cẩm Thư ngẩn người, bắt đầu trầm tư. Khoảng mười mấy nhịp thở sau mới ngẩng đầu trả lời: “Không nói rõ được cũng không tả rõ được, nếu nhất định phải nói, đại khái chỉ có hai chữ.”
“À? Hai chữ nào?”
“Trân quý.”
Hứa Tri Hành im lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tô Cẩm Thư cũng im lặng không nói. Trong lớp học bỗng chìm vào yên tĩnh hoàn toàn. Một lát sau, Hứa Tri Hành mới chậm rãi mở miệng nói: “Trên bàn có một quyển sách, ngươi mở ra xem trước, chờ ngươi có thể đọc không sót một chữ, ta sẽ đến giảng giải cho ngươi.”
Nói xong, Hứa Tri Hành liền rời khỏi lớp học, không biết đi đâu. Tô Cẩm Thư cũng không nghĩ nhiều, đợi Hứa Tri Hành đi rồi, liền cầm lấy quyển sách không có tên trên bàn. Lật ra trang đầu tiên, nhẹ giọng đọc: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...”
Vừa học câu đầu tiên, Tô Cẩm Thư đã không tự chủ nhíu mày. Đây là sách nàng chưa từng học qua, giống như là thơ, nhưng cũng không giống thơ hiện tại. Câu chữ thanh thoát, tình cảm chân thành tha thiết mà thuần khiết, không hề gượng ép. Khiến nàng không khỏi cảm thấy mới mẻ. Chỉ mỗi một bài đầu tiên, đã khiến Tô Cẩm Thư không tự chủ đắm chìm vào.
Bất giác, thời gian giữa trưa đã trôi qua. Hạ nhân Tô phủ đưa cơm hộp đến, chờ ở trong sân. Đợi đã lâu không thấy tiểu thư đi ra, nha hoàn trong sân lại không dám làm phiền, chỉ có thể lo lắng. Tô Cẩm Thư đang toàn tâm toàn ý đọc sách hoàn toàn chưa tỉnh, cho đến khi cảm thấy đầu óc choáng váng, tinh thần đã không theo kịp, mới hồi phục tinh thần.
Tô Cẩm Thư xoa xoa thái dương, không vui khép sách lại, nhẹ giọng tự oán: “Thân thể này của ta, quả thực không dùng được.”
Nghỉ tạm một lúc lâu, Tô Cẩm Thư mới miễn cưỡng khôi phục chút tinh lực. Ngẩng đầu nhìn bốn phía, vẫn không thấy Hứa Tri Hành đâu. Tô Cẩm Thư không biết lúc này có còn đang trong giờ học không.
“Hôm nay đến đây thôi, ngươi về đi.”
Còn đang nghi hoặc, Tô Cẩm Thư chợt nghe giọng Hứa Tri Hành, như đang nói chuyện trước mặt nàng. Nhưng xung quanh căn bản không thấy bóng dáng Hứa Tri Hành. Tô Cẩm Thư biết Hứa Tri Hành không phải người bình thường, cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Đứng lên, loạng choạng một cái, rồi từ từ cúi đầu làm lễ. “Tiên sinh cáo từ…”
“Ừ, ngày mai gặp lại.”
Tô Cẩm Thư quay người ra khỏi lớp học. Tại ngoài phòng, người nhà họ Tô từ trưa vẫn chờ đến giờ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng tiến lên đỡ. Tô Cẩm Thư khoát tay, cự tuyệt họ. Gia gia đã dặn dò, đến đây đọc sách, dù lên núi hay xuống núi, đều chỉ được dựa vào bản thân. Chỉ đọc sách một ngày, lại không ăn uống gì, lúc này Tô Cẩm Thư đã là nỏ mạnh hết đà, đi chưa được mấy bước đã loạng choạng muốn ngã. Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng buổi sáng leo núi lại tái diễn, trong cơ thể không biết từ đâu xuất hiện một luồng sức mạnh, chạy khắp toàn thân, mất một lúc liền hồi phục thể lực.
Tô Cẩm Thư quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn học đường trống rỗng. Dù nàng từng thấy không ít cao thủ giang hồ, như Lăng Tiêu ca ca của nàng, nhưng vẫn chưa từng thấy ai có thủ đoạn thần hồ kỳ diệu như Hứa Tri Hành. Tô Cẩm Thư không lộ ra, chỉ quay người hướng lớp học uyển chuyển cúi đầu, rồi quay người rời đi.
Trong một căn phòng đơn ở lớp học, Hứa Tri Hành không khỏi khẽ gật đầu, cười nói: “Ngược lại là phôi thai trời sinh để đọc sách.”
Hứa Tri Hành Tâm Thần chìm vào Thức Hải, mắt nhìn hệ thống hiếm hoi có động tĩnh. Cái hệ thống gian xảo này trong khoảng thời gian qua lại mang đến cho hắn không ít phúc lợi. Đầu tiên là lúc đầu ở Thái An thành tấn thăng quân tử cảnh, bảy viên văn đạo tinh vị bay ra giúp hắn có thêm một đệ tử được hệ thống công nhận. Chính là Kỷ An ở xa tận Long Tuyền Trấn. Nếu người nhận được văn đạo khí vận mà vẫn không được hệ thống chấp nhận, vậy thì cái hệ thống này quá kiêu ngạo rồi. Sau khi Kỷ An trở thành đệ tử hệ thống công nhận, số lượng đệ tử của hắn đạt đến con số mười. Số lần hoàn trả cũng đạt mức gấp mười. Ngoài ra, do Kỷ An được chính danh, hệ thống còn thưởng cho hắn một kỹ năng mới, tên là « Hạo Nhiên Cửu Xạ ». Đây là một bộ công pháp xạ thuật dựa trên tu vi Nho đạo làm nền tảng. Từ cách chế tạo cung, làm tên, đến các thần thông xạ thuật đầy đủ mọi thứ. Không nghi ngờ gì, đây chính là công pháp mà hệ thống thiết kế riêng cho Kỷ An. Chờ về học đường, có thể truyền thụ cho hắn.
Hôm nay Tô Cẩm Thư đến Nho Đạo Viện Bạch Lộc Sơn, hệ thống lại nhảy ra ngoài. Mức tiềm năng của Tô Cẩm Thư đạt trên 80 điểm. Không thể không nói, hệ thống này thật là thực tế. Hứa Tri Hành có thể kết luận, nếu không có viên văn đạo tinh vị kia, cái lão lục hệ thống này chắc chắn sẽ không chọn một thiên kim tiểu thư yếu ớt, không có chí lớn như Tô Cẩm Thư.
Thật ra, theo Hứa Tri Hành, người sống ở trên đời này, có chí hướng đương nhiên là chuyện tốt. Coi như không có hoài bão lớn, chỉ cần sống tốt một đời của mình, cũng đã rất tốt. Nhân sinh ngắn ngủi, không cần phải gánh trên vai quá nhiều thứ. Có tâm đi làm là một chuyện, an tâm hưởng thụ cũng không sao. Nếu có người luôn miệng hô hào phấn đấu, cũng dùng cái đó đi yêu cầu người khác, thậm chí coi thường người khác chỉ vì họ sống không có hoài bão, thì loại người này, hoặc là bất tài, hoặc là không muốn người khác sống thoải mái hơn mình.
Nói một chút buồn bã, cuộc đời chưa bao giờ có chuyện trước đắng sau ngọt tuyệt đối, phía trước chịu nhiều khổ, về già cũng chưa chắc đã hưởng nhiều ngọt. Nhưng có thể chắc chắn một điều là, hưởng ngọt trước thì đó chính là ngọt thật sự.
Nói như vậy không phải là để khuyên mọi người không cầu phát triển, cứ mặc kệ mọi thứ. Ý nghĩa cốt lõi nằm ở bốn chữ. “Liệu sức mà đi”.
Có bao nhiêu năng lực thì gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm. Có bao nhiêu bản lĩnh thì hưởng thụ cuộc sống bấy nhiêu. Nhân sinh ngắn ngủi, đường lại dài, ý nghĩa cuộc sống nằm ở việc sống, mà không phải vì cuộc sống mà từ bỏ cuộc sống. Vui vẻ sống tốt mỗi ngày, còn có ý nghĩa hơn là vì một tương lai bất định mà ép buộc bản thân làm điều mình không thích. Cho nên, tiêu chuẩn chấp nhận của hệ thống, Hứa Tri Hành thật sự không quá tán đồng. Giống như Triệu Hổ, Hạ Tri Thu, Kỷ An, Lục U U và Triệu Trăn trước kia, đều không được hệ thống công nhận ngay từ đầu. Nhưng Hứa Tri Hành đối đãi với họ không có chút thiên vị nào, hoàn toàn xem như đệ tử chân truyền mà dạy bảo.
Bây giờ Tô Cẩm Thư cũng vậy. Ai quy định một thiên kim tiểu thư không có chí lớn thì nhất định không thể tu hành Nho đạo, không thể có thành tựu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận