Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 245: Núi Tử Dương lên sân thượng phong

Chương 245: Núi Tử Dương lên sân thượng phong Chỉ là núi Tử Dương mặc dù mở ra, nhưng tổ sư đường vẫn không cho phép người ngoài vào. Dù sao bên trong thờ không phải thần linh, mà là các vị Tổ Sư của núi Tử Dương qua các đời, là nơi quan trọng nhất của núi Tử Dương. Hứa Tri Hành đi lên mấy bước, liền bị hai vị đệ tử trông núi ngăn lại. Hứa Tri Hành lúc này mới biết thì ra Thiên Đài Phong không mở cửa cho người ngoài. Có chút tiếc nuối, đang định rời đi, lại nghe trên thềm đá truyền tới một thanh âm, gọi hắn lại. “Tiền bối dừng bước...”
Hứa Tri Hành quay đầu, không nín được cười. Nghĩ thầm thật là đúng dịp. Người gọi hắn lại trên thềm đá kia, chính là vị thanh niên có thiên tư hiếm thấy trên đời mà hắn gặp phải ở cổng thành Kính Hương vào sáng nay. Hắn quả nhiên là đệ tử của núi Tử Dương. Từ Tử Anh bước chân dồn dập từ trên thềm đá đi xuống. Đi đến trước mặt Hứa Tri Hành, ngừng chân chắp tay hành lễ nói: “Tiền bối, lại gặp mặt.”
Hứa Tri Hành khẽ gật đầu, chắp tay đáp lễ. Thực tế, xét về tuổi tác bề ngoài thì hai người có vẻ cùng lứa. Nhưng thật ra Hứa Tri Hành đã gần bốn mươi, còn Từ Tử Anh thì chưa đến ba mươi. Cho nên, hai vị đệ tử trông núi kia nghe thấy Từ Tử Anh xưng hô Hứa Tri Hành là tiền bối, cũng không khỏi hơi kinh ngạc. Thế nhưng, nhìn dáng vẻ Hứa Tri Hành, có vẻ cũng không hề thấy có gì không ổn. Hứa Tri Hành cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi và ta thật đúng là có duyên.”
Từ Tử Anh ổn định lại tâm thần, không dám nhìn thẳng Hứa Tri Hành, dáng vẻ phục tùng cười nói: “Hôm nay ở dưới chân núi nhìn thấy tiền bối, ta đã nghĩ thầm tiền bối có thể sẽ đến núi Tử Dương không, nên chuyên môn chờ ở đây, xem ra là ta đã đợi được rồi.”
Giọng điệu cung kính không bình thường của Từ Tử Anh càng khiến hai vị đệ tử kia thêm kinh ngạc. Là đệ tử quan môn của Đạo Huyền Chân Nhân, là người có tư chất tốt nhất và tu vi cao nhất trong số đệ tử đời thứ hai của núi Tử Dương, Từ Tử Anh, dù ngày thường đối xử với mọi người không hề có vẻ gì cao ngạo, nhưng cũng sẽ không cung kính với người ngoài Đạo Huyền Chân Nhân như thế. Đúng là "đại cô nương lên kiệu hoa, đầu một lần".
Hứa Tri Hành nhìn Từ Tử Anh có chút suy tư, cũng có chút hiếu kỳ. Với tu vi tinh thần của hắn, thì ngay cả Kiếm Tiên đất hoang, nếu không giao đấu thì cũng chưa chắc nhìn ra được nông sâu của hắn. Vậy thì làm sao Từ Tử Anh lại thấy được sự khác thường này? Nếu không nhìn ra hắn khác biệt với người thường thì sao lại cung kính với hắn như vậy? Từ Tử Anh nói lần nữa: “Nếu đã đến Thiên Đài Phong rồi, tiền bối có bằng lòng theo ta lên, để núi Tử Dương ta được tận tình làm tròn đạo nghĩa chủ nhà?”
Hứa Tri Hành ngẩng đầu nhìn Thiên Đài Phong trên thềm đá, gật đầu nói: “Nghe danh Đạo Huyền Chân Nhân của núi Tử Dương đức cao vọng trọng, hôm nay đến đây cũng là cố ý đến bái phỏng.”
Trong lòng Từ Tử Anh mừng rỡ, tiến lên dẫn đường: “Tiền bối xin mời theo ta.”
Có Tiểu sư thúc tổ là Từ Tử Anh dẫn đường, hai vị đệ tử trông núi tự nhiên không dám ngăn cản. Cả hai chỉ biết đưa mắt nhìn Hứa Tri Hành và Từ Tử Anh lên núi. Hai người không khỏi tò mò, người thư sinh kia rốt cuộc là nhân vật nào? Mà có thể khiến Tiểu sư thúc tổ đối đãi như vậy?
Thiên Đài Phong không phải ngọn núi cao nhất của núi Tử Dương, nhưng tuyệt đối là ngọn núi có phong thái tiên gia nhất. Trên đỉnh núi là một khu kiến trúc đạo quán, rất uy nghiêm. Trong đó có một tòa cung điện cao nhất, toàn thân vàng óng, chính là đúc bằng đồng thau. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa sáng rực rỡ, vẻ đẹp vô cùng trang nghiêm, túc mục.
Từ Tử Anh vừa cười vừa giải thích: “Đây là Kim điện nơi núi Tử Dương ta thờ các Tổ Sư đời trước, là do thiên tử Đại Chu cho người đúc từ khi Đại Chu còn chưa lập quốc. Hôm nay trời sáng, nếu gặp thời tiết mưa bão thì tiền bối sẽ còn được thấy kỳ quan Lôi Hỏa luyện kim đỉnh. Nếu tiền bối có hứng thú, có thể ở lại núi Tử Dương một thời gian, đợi xem kỳ cảnh đó.”
Hứa Tri Hành cười nói: “Hết thảy tùy duyên thôi.”
Từ Tử Anh khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Trên đỉnh Thiên Đài Phong không có nhiều môn nhân đệ tử. Nơi này là chỗ tu luyện tĩnh tọa của chưởng giáo chân nhân, ngoài một ít đệ tử thường ngày có trách nhiệm quét dọn tưới nước ra thì không có ai khác. Cho nên, Thiên Đài Phong dù là tổ sư đường của núi Tử Dương, lại là ngọn núi vắng vẻ nhất trong bảy mươi hai ngọn.
Từ Tử Anh dẫn Hứa Tri Hành thẳng đến nơi Đạo Huyền Chân Nhân tĩnh tu. Đạo đồng ngoài cổng vội vàng tiến lên chào, nói tổ sư vẫn còn tĩnh tọa bên trong, không nên quấy nhiễu. Từ Tử Anh liếc nhìn Hứa Tri Hành bên cạnh, đang do dự có nên đánh thức sư phụ không. Dù sao người trước mắt quá mức kinh thế hãi tục, Từ Tử Anh không đoán được tính tình của đối phương, không biết có để ý không. Hứa Tri Hành thấy hắn do dự thì khẽ nói: “Đã vậy, chúng ta vẫn không nên quấy rầy chân nhân tĩnh tu. Tiểu huynh đệ không bằng dẫn ta đi dạo xung quanh Thiên Đài Phong? Chờ Đạo Huyền Chân Nhân xuất quan rồi sẽ đến bái phỏng.”
Từ Tử Anh có vẻ nhẹ nhõm thở ra, vội nói: “Vậy tốt, vậy ta dẫn tiền bối đi dạo xung quanh.”
Rời khỏi nơi tĩnh tu của Đạo Huyền Chân Nhân, Hứa Tri Hành cười nói: “Vẫn chưa được hỏi tiểu huynh đệ tên gì?”
Từ Tử Anh vội nói: “Là vãn bối sơ suất, vãn bối họ Từ, tên Anh, là đệ tử nhỏ nhất của Đạo Huyền Chân Nhân ở núi Tử Dương.”
Hứa Tri Hành hai mắt sáng lên, có chút kinh ngạc: “Nguyên lai ngươi chính là Từ Tử Anh? Ta đi trên đường này, đã gặp không ít người, nhưng danh hào của ngươi lại vang như sấm bên tai.”
Từ Tử Anh có chút ngượng ngùng cười nói: “Đều là người trong giang hồ đồn thổi thôi.”
Hứa Tri Hành gật đầu cười: “Danh tiếng không phải là hư danh, trước đó chưa gặp ngươi ta không cảm thấy gì, nhưng hôm nay thấy ngươi ở bên ngoài thành Kính Hương, ta mới biết Từ huynh đệ quả nhiên danh bất hư truyền.”
Theo con mắt của Hứa Tri Hành, với thiên tư và số mệnh của Từ Tử Anh thì tuổi này tuyệt đối không nên chỉ có tu vi nhị phẩm. Thiên tư hiếm có trên đời như thế, trong thời đại võ đạo nhất định hưng thịnh này thì cho dù ba mươi tuổi mà tấn thăng lục địa thần tiên cảnh thì hắn cũng không có gì ngạc nhiên. Bởi vậy có thể thấy được, việc tu hành của Từ Tử Anh hình như đã xảy ra chút vấn đề…
Những lời khen ngợi này, Từ Tử Anh từ nhỏ đến lớn đã nghe không biết bao nhiêu, đã sớm trở nên thờ ơ. Nhưng lúc này nghe Hứa Tri Hành khen, Từ Tử Anh lại thấy vui vẻ trong lòng. “Tiền bối quá khen rồi.”
Hứa Tri Hành khoát tay nói: “Ngươi đừng có tiền bối tiền bối gọi ta, ta họ Hứa, người quen trong giới dạy học đều gọi ta là Hứa tiên sinh.”
Từ Tử Anh gật đầu, chắp tay nói: “Gặp qua Hứa tiên sinh.”
Đúng lúc này, đạo đồng vừa canh ở ngoài cửa của Đạo Huyền Chân Nhân đến báo, Đạo Huyền Chân Nhân đã xuất quan, bảo Từ Tử Anh dẫn quý khách đến.
Từ Tử Anh dẫn Hứa Tri Hành quay lại, từ xa đã nhìn thấy Đạo Huyền Chân Nhân đứng dưới Kim điện, đợi họ. Đạo Huyền Chân Nhân hết sức tò mò, không biết người có thể khiến Từ Tử Anh đích thân dẫn đến gặp hắn sẽ là người nào? Đôi mắt khác lạ bẩm sinh của Từ Tử Anh có thể thấy được những dị tượng hoàn toàn khác biệt so với người thường. Bao nhiêu năm nay, Từ Tử Anh chưa từng coi trọng một người ngoài nào như vậy. Khi thấy Hứa Tri Hành bên cạnh Từ Tử Anh ở cách đó không xa, Trương Đạo Huyền đầu tiên là hơi nghi hoặc một chút. Nhưng khi nhìn kỹ thì ánh mắt rõ ràng thay đổi lớn. Thế là không thể đứng vững được nữa. Ông nhanh chân bước xuống bậc thang trước Kim điện để nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận