Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 309: Dị thú đại chiến

“Cha, ba năm trước đại hạn, chỗ đê sông bị thủng, chính là do nó đánh.”
“Ngõa Điền Thôn chúng ta sở dĩ không bị nạn châu chấu, cũng đều là Tiên Chi đuổi đi châu chấu.”
“Còn có chuyện dân làng trong thôn lên núi, đụng phải chó sói, hổ báo, cũng đều là nó âm thầm xua đuổi.”
“Tiên Chi đã làm cho Ngõa Điền Thôn chúng ta nhiều việc lắm...”
Chu Kiềm cùng những dân làng khác đều không dám tin, nhưng mỗi chuyện Chu Cập Đệ nói đều là thật mà đến giờ họ vẫn không thể lý giải được. Nhưng việc tin rằng một con chồn vàng đã âm thầm giúp đỡ cả thôn thì trong nhất thời vẫn khó chấp nhận. Chu Cập Đệ thấy Hoàng Tiên Chi càng lúc càng nguy hiểm, liền quỳ xuống đất, nói với Chu Kiềm: "Cha, người còn nhớ Hứa tiên sinh không? Hứa tiên sinh là nhân vật thần tiên, Tiên Chi chính là tiên thú được Hứa tiên sinh khai sáng, dạy bảo. Nó ở lại đây bảo vệ Ngõa Điền Thôn, bảo vệ nhà Chu ta. Con có thể thi Hương đỗ cấp ba, cũng nhờ những năm qua Tiên Chi mỗi ngày đốc thúc con và thư đồng, nếu không chỉ bằng tài năng của con, thì làm sao có được thành tựu này? Cha, mau cứu nó đi... Mọi người cùng nhau xông lên, dùng dây thừng và lưới, hẳn là có cơ hội..."
Chu Kiềm vốn có chút nửa tin nửa ngờ, nghe Chu Cập Đệ nhắc tới Hứa Tri Hành thì trên cơ bản hoàn toàn tin tưởng. Ông cắn răng, ánh mắt dần dần kiên định. "Được, nếu nó có đại ân với nhà mình, vậy ta, Chu Kiềm, cho dù đánh bạc cả tính mạng cũng phải cứu nó..."
Nói xong, ông quay đầu nhìn những người dân Ngõa Điền Thôn khác, lớn tiếng nói: "Bà con ơi, ta tin lời con trai ta nói, con chồn vàng... Hoàng Tiên Chi có đại ân với Ngõa Điền Thôn chúng ta, ai có đồ dùng thật thì theo ta lên. Không muốn lên ta cũng không trách các người."
Nói rồi, ông cầm theo một thanh phác đao liền hướng về phía bên kia. Chu Cập Đệ vội vàng đuổi theo, vận khí mấy sợi hạo nhiên chân khí trong người. Đồng thời ngầm bảo vệ cha mình ở sau lưng. Những người dân kia vốn có chút do dự, nhưng nhìn thấy cha con nhà Chu kiên quyết như vậy thì cũng không khỏi lấy hết dũng khí.
"Anh em ơi, ta thấy Cập Đệ nói đúng, nó dù sao cũng là Á Nguyên, là nhân vật lớn, sao có thể lừa gạt chúng ta? Đi, chúng ta lên, giết chết con rắn lớn kia..."
"Đúng vậy, xông lên đi, sợ cái gì, giết chết nó..."
Trong nhất thời, gần như toàn bộ thanh tráng trong thôn đều xông lên, thậm chí có mấy bà nương cũng la hét xông theo. Đặc biệt là mấy người nhà dân bị rắn cắn chết, mắt đỏ hoe, tràn đầy sát khí. Hoàng Tiên Chi thấy cảnh này, nhất là thấy Chu Cập Đệ xông lên thì trong lòng vô cùng căng thẳng, vội quay đầu nhìn Chu Cập Đệ nói: "Đừng tới đây, mau về đi, đừng tới đây..."
Dân làng xông lên tất cả đều không khỏi sững sờ, vô ý thức dừng bước, trong lòng có chút run rẩy. Biết nói chuyện, con chồn vàng này là thứ quỷ gì vậy? Chỉ có Chu Cập Đệ là hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục xông về phía trước. Hoàng Tiên Chi càng thêm căng thẳng.
"Cập Đệ, đi mau, đừng tới đây, tin ta đi..."
Trong tình thế cấp bách, Hoàng Tiên Chi bộc phát ra một sức mạnh khổng lồ, cái chân của nó vậy mà thoát ra được khỏi vòng cuốn của rắn. Chỉ là khi vừa hạ chân xuống thì nó liền không giữ được thăng bằng. Hóa ra xương đùi của nó vừa nãy bị rắn quấn gãy mất rồi. Chính vì sự lảo đảo đó mà con rắn tốc độ cực nhanh cắn một nhát vào nửa vai nó, răng nhọn cắm vào da thịt, cơn đau truyền đến khiến Hoàng Tiên Chi không nhịn được kêu thảm thiết. Sau đó hung tính nổi lên, nó liền quay đầu, cắn một nhát vào chỗ mềm dưới cổ họng rắn. Hai con dị thú lập tức ngã xuống bùn, bắt đầu lăn lộn. Thân rắn cũng nhân cơ hội quấn lấy Hoàng Tiên Chi.
Chu Cập Đệ thấy vậy thì kinh hãi, không còn lo lắng đến nguy hiểm, từ tay phụ thân giật lấy phác đao, xông lên. Gào thét chém về phía rắn. Ai ngờ con rắn kia vẫn còn dư sức phân tâm, đuôi rắn bỗng nhiên co lại, quất thẳng vào người Chu Cập Đệ khiến anh ngã nhào xuống bùn, ngực đau rát. Chu Kiềm thấy con trai bị tấn công thì lập tức đỏ mắt, cũng xông lên. Những dân làng khác thấy vậy cũng kịp phản ứng, từng người la hét xông về phía trước. Con rắn kia lúc này vừa vặn đang quấn lấy người Hoàng Tiên Chi, chỉ có một nửa đuôi có thể hoạt động, nó vung đuôi quật bay vài người rồi lại cuốn lấy những người khác. Dân làng Ngõa Điền Thôn ai nấy cũng đều đỏ cả mắt, mặc cho bị đuôi rắn quất ngã lăn ra vẫn cuồng điên xông lên dùng dao bổ củi, dao phay, rìu, cuốc xẻng làm vũ khí tấn công. Vảy rắn tuy cứng nhưng cuối cùng vẫn chưa thể thành hung thú mạnh mẽ, không thể đạt tới mức đao thương bất nhập. Trong phút chốc, máu rắn vung vãi khắp nơi, ruộng nước loang lổ một mảng đỏ tươi. Lúc này con rắn đã sợ, muốn chạy trốn. Nhưng Hoàng Tiên Chi lại cắn chặt lấy cổ họng của nó, cho dù nó buông miệng ra thì Hoàng Tiên Chi cũng vẫn không thả. Ngay lúc rắn định buông lỏng thân thể, dốc toàn lực bỏ chạy thì đột nhiên trong mắt Hoàng Tiên Chi hiện lên một đạo tinh quang. Ánh sáng bắn thẳng vào mắt rắn. Con rắn kia khẽ giật mình, vậy mà đơ ra đó, mặc cho dân làng điên cuồng chém giết. Chờ khi nó hồi tỉnh thì chỉ mới qua vài nhịp thở, thân thể nó đã sớm tan nát. Chu Cập Đệ gắng nén cơn đau ngực dữ dội, trong Nê Hoàn Cung chỉ có mấy sợi hạo nhiên chân khí tự nhiên tràn vào phác đao trên tay, sau đó bỗng nhiên vung một đao xuống. Lưỡi đao cắm vào người rắn gần một nửa độ sâu, suýt chút nữa đã chém con rắn làm đôi. Rắn kêu đau đớn, thả lỏng Hoàng Tiên Chi, thân rắn điên cuồng lắc lư, hất bay toàn bộ dân làng xung quanh. May mắn xung quanh toàn ruộng nước, nhờ có nước và bùn nhão làm giảm xóc nên thương tích cũng không quá nặng. Hoàng Tiên Chi vẫn không thả con rắn ra, cắn chặt cổ họng nó mặc nó không ngừng lăn lộn. Lúc này các dân làng cũng không dám tiến đến nữa, mà mọi người đều ý thức được con rắn này có lẽ không sống được bao lâu nên đứng chờ một bên. Khoảng nửa chén trà nhỏ trôi qua. Con rắn cuối cùng cũng dần an tĩnh lại, độ lắc lư trên thân thể càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng hoàn toàn im bặt. Chu Cập Đệ lo lắng cho Hoàng Tiên Chi, vội vàng chạy tới. Thấy Hoàng Tiên Chi lúc này cũng đã mất đi ý thức, nằm trong ruộng nước, miệng vẫn cắn chặt cổ họng rắn không chịu nhả. Chu Cập Đệ lập tức vành mắt phiếm hồng, gọi: "Tiên Chi, Tiên Chi? Tỉnh lại đi, xong rồi, con rắn chết rồi..."
Các dân làng khác cũng bước lên, hợp sức chế trụ con rắn để phòng nó còn có dư lực. Chu Kiềm thở hồng hộc, cúi xuống nhìn Hoàng Tiên Chi, có chút lo lắng nói: "Cập Đệ, nó... có phải sẽ chết rồi không?"
Chu Cập Đệ lắc đầu liên tục. "Không biết, không biết, Tiên Chi là tiên thú được Hứa tiên sinh điểm hóa, sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận