Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 169: Chậc chậc chậc...

Chương 169: Chậc chậc chậc... Lục U U thành công nhập môn « kiếm Kinh », mọi người không khỏi mừng rỡ. Bởi vì điều này có nghĩa là Lục U U tương lai sớm muộn sẽ có một ngày có thể đứng lên lần nữa, trở thành thiên tài kiếm khách có danh tiếng cực thịnh trên giang hồ hiện nay. Điều đáng mừng chính là, không chỉ có Lục U U, sau lần này, tốc độ tu hành từ trước đến nay chậm chạp của Kỷ An vậy mà cũng lập tức khai khiếu bình thường, Nho đạo và võ đạo song song phá cảnh. Nho đạo vào Thất phẩm, võ đạo càng đột phá lục phẩm, ngưng luyện ra một sợi vũ phu chân khí. Trong học đường xua tan đi vẻ ảm đạm, mọi người nhao nhao ăn mừng. Ngay cả Lý Huyền Thiên nhìn thấy Lục U U, cũng không kìm được tán thưởng không thôi. Một người kinh mạch toàn thân tàn phế, ngay cả đi cũng không nổi, vậy mà lại có được kiếm đạo khí tượng bất phàm như vậy. Điều này khiến hắn càng thêm hiếu kỳ về phương pháp tu hành kiếm đạo của Hứa Tri Hành. Vì thế, chuyên môn lôi kéo Hứa Tri Hành tham khảo một ngày một đêm. Thậm chí đem công pháp võ đạo tuyệt đỉnh « Bích Hải Triều Tịch Quyết » mà mình đã xem triều mười năm, sau lại lĩnh hội gần trăm năm mới hoàn thiện ra để cùng Hứa Tri Hành giao lưu. Hứa Tri Hành cũng không keo kiệt, đem một vài tinh túy trong « kiếm Kinh » nói ra cùng Lý Huyền Thiên trao đổi. Để vị lão nhân vô địch thiên hạ nghe xong, không khỏi nhìn mà than thở. Gọi thẳng phương pháp này chính là pháp của chân tiên. Bất quá đối với hắn mà nói, loại này cũng chỉ có thể thoả mãn sự hiếu kỳ trong lòng. Với tu vi thần du đỉnh phong, đương nhiên hắn không thể vì « kiếm Kinh » mà đi chuyển tu. Bất quá hắn cũng đưa ra đánh giá về « kiếm Kinh » của Hứa Tri Hành, nói rằng chỉ cần Hứa Tri Hành có thể đạt tới cảnh giới cuối cùng nhất “thiên địa làm kiếm” trong « kiếm Kinh », đến lúc đó chỉ sợ cũng có thể trực tiếp đến hoàng thành chọn lấy ngôi vị. Cuộc giao lưu gần như luận đạo này, cũng khiến Hứa Tri Hành thu hoạch không ít. Kinh nghiệm tu hành võ đạo gần hai trăm năm của Lý Huyền Thiên, đó là một bộ sử sách võ đạo hiển nhiên. Với lại Hứa Tri Hành phát hiện, Lý Huyền Thiên dù đối với bất kỳ con đường võ đạo nào, đều có nhận biết ở đỉnh cao nhất nhân gian. Hắn từng không hề khách khí tự nhận, nếu trong tay hắn cầm kiếm, đó chính là đệ nhất thiên hạ kiếm tiên. Ngay cả kiếm tiên ở thành đất hoang, đã từng thụ hắn chỉ điểm. Nếu trong tay cầm đao, vậy thì là đao khách vô địch nhân gian. Nếu tay không tấc sắt, một thân quyền pháp cũng có thể là tổ sư của giới võ phu thiên hạ. Dù ở bất kỳ một đạo nào, hắn cũng có thể trở thành người mạnh nhất thế gian. Về điều này, Hứa Tri Hành tin tưởng không nghi ngờ. Bất quá mặc dù tu vi và kiến thức của Lý Huyền Thiên đều ở xa Hứa Tri Hành, nhưng mấy ngày này, hắn đối với Hứa Tri Hành lại càng ngày càng tôn trọng. Không còn như lần đầu gặp mặt, xem Hứa Tri Hành như một vãn bối nhỏ yếu. Mà là xem Hứa Tri Hành như một người có thể bình khởi bình tọa luận giao cùng mình. Truy cứu nguyên nhân, thì là do cuốn « Dịch Kinh » và tinh túy của « kiếm Kinh ». Trong mắt Lý Huyền Thiên, Hứa Tri Hành người viết ra được « Dịch Kinh », đủ để trở thành thủy tổ của một mạch phái. Loại nhân vật này, hoàn toàn không kém gì hắn. Càng đáng để hắn tôn kính. Bởi vì sau khi đọc hiểu vài lần « Dịch Kinh », ngay cả hắn cũng cảm thấy thu hoạch được không ít. Loại kỳ thư này nếu có thể truyền bá ra đời, danh tiếng của Hứa Tri Hành nhất định sẽ thiên cổ lưu danh, được vạn thế kính ngưỡng. Về chuyện này, Hứa Tri Hành dù rất muốn giải thích « Dịch Kinh » không phải do mình viết ra. Nhưng thân thế của hắn quá mức ly kỳ, nếu không có cách giải thích hợp lý, có lẽ ngược lại sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết. Cho nên đành phải ngầm thừa nhận. Nhưng Hứa Tri Hành trong lòng vẫn không ngừng tự kiểm điểm, khuyên bảo bản thân phải giữ vững bản tâm. Cứ như vậy, thời gian lại trôi qua nửa tháng. Mắt thấy sắp đến giao thừa. Mạc Thanh Đao, người ban đầu bị bỏ lại một mình ở Đông Vũ Sơn cuối cùng cũng đã phong trần mệt mỏi chạy đến Long Tuyền Trấn. Đây là lần đầu tiên nàng một mình đi một quãng đường xa như vậy kể từ khi ngã cảnh. Đã không còn tu vi tam phẩm mạnh mẽ, chuyến đi xa này đối với Mạc Thanh Đao cũng xem như đã trải qua một cuộc đời khác. Bôn ba ngàn dặm, trên đường đi màn trời chiếu đất, trải qua nhiều lần nguy cơ sinh tử. Tâm cảnh của nàng ngược lại càng thêm tường hòa. Không còn giống trước kia, chỉ cảm thấy cuộc đời đầy u ám. Hứa Tri Hành hiểu ý định của nàng. Thực tế tình huống của Mạc Thanh Đao không khó giải quyết. Có hai cách, một là chuyển sang tu Nho học. Nếu tâm cảnh của nàng quang minh chính đại, tự nhiên sẽ thành tựu, ngược lại trợ giúp tự thân, võ đạo cũng sẽ tự nhiên mà tiến bộ. Dù sao nàng đã có kinh nghiệm tam phẩm. Một cách khác đơn giản hơn, đó chính là chuyển tu « kiếm Kinh » như Lục U U, tìm đường sống trong chỗ chết. Nếu thành, vậy chính là tư chất của kiếm tiên, nếu không thành thì hương tiêu ngọc vẫn, vùi thây. « Kiếm Kinh » là công pháp kiếm đạo mạnh mẽ nhất trên đời này, nếu không phải là đệ tử thân truyền, Hứa Tri Hành đương nhiên sẽ không tùy tiện truyền ra ngoài. Nho học chí thánh lại không có điều lo lắng này. Nếu nàng có thể tu thành, vậy có nghĩa nội tâm nàng là một người quang minh chính đại. Người như vậy bản sự càng cao, lợi ích cho thế giới này cũng sẽ càng lớn. Mặt khác mà nói, cũng xem như công giáo hóa của Hứa Tri Hành. Bất quá Hứa Tri Hành cũng không vội truyền cho nàng pháp dưỡng khí luyện khí của Nho học chí thánh ngay từ đầu, mà là trước hết để cho Mạc Thanh Đao đi học cho giỏi. Nếu nàng có quyết tâm, dốc lòng đọc sách, vậy thì coi như vẫn còn có thể cứu vãn. Đối với an bài này Mạc Thanh Đao vui vẻ tiếp nhận. Chuyến đi xa này, không biết nàng đã trải qua chuyện gì, tâm cảnh so với trước kia đã lạnh nhạt hơn rất nhiều. Có lẽ là cam chịu số phận, không còn cưỡng cầu. Quyết định lúc này sống cuộc đời an ổn, không tranh không đoạt. Chính nàng không nói, người khác cũng đoán không ra. Có Mạc Thanh Đao đến, Hứa Tri Hành cũng yên tâm hơn. Qua một đoạn thời gian nữa, hắn muốn đi Kinh Đô một chuyến. Hứa Hồng Ngọc còn nhỏ, đương nhiên không thể mang theo bên người. Có Mạc Thanh Đao ở lại chiếu cố Hứa Hồng Ngọc, Hứa Tri Hành cũng có thể an tâm đi Kinh Đô. Mạc Thanh Đao trở về không bao lâu, chào đón giao thừa thứ mười bốn của Hứa Tri Hành từ khi đến thế giới này. Tri Hành học đường cũng đã thành lập tròn mười hai năm. Coi như, Hứa Tri Hành cũng đã ba mươi tư tuổi. Trên mặt hắn, đã có thêm một vài dấu vết tháng năm. Dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thiếu đi một chút cảm giác thiếu niên. Trông vẫn như độ tuổi hai mươi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trên người hắn có một sự trầm ổn và nội liễm dưới sự lắng đọng của thời gian. Đêm ba mươi, trong học đường hiếm khi đông đủ người. Triệu Hổ và Hạ Tri Thu ở nhà cùng bố mẹ xong, cũng chạy đến. Mọi người uống rượu, chơi trò chơi, vô cùng náo nhiệt. Lý Huyền Thiên cũng tụ tập cùng một đám tiểu bối chơi quên trời đất. Mọi người phát hiện, lão nhân này không chỉ tu vi cao đáng sợ, mà tài văn chương cũng thập phần bất phàm. Nếu ông ta muốn, xuất khẩu thành thơ, chén rượu thành thơ cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Sau khi ông ta lại một lần nữa ngẫu hứng làm ra hai câu thơ với ý tứ có chút bất phàm, một đám vãn bối nhao nhao giơ ngón tay cái, toàn lời ca tụng. Lý Huyền Thiên nghe mọi người tán mỹ, một mặt đắc ý, hai tay chống nạnh, ha ha cười lớn. Ngay lúc này, Hứa Hồng Ngọc đang vùi đầu ăn bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu. “Có gì đặc biệt hơn người? Tiên sinh của ta còn có một bản tập thơ, phía trên ghi chép mấy trăm bài thơ do tiên sinh viết đó, bài nào cũng không tệ hơn của ngươi sao?” Sắc mặt Lý Huyền Thiên lập tức cứng đờ. Những người khác cũng mặt đầy lúng túng. Vậy mà đem Lý Huyền Thiên so với tiên sinh? Vậy thì quá coi thường tiên sinh. Lý Huyền Thiên lập tức chỉ vào Hứa Hồng Ngọc giận dữ nói: “Con cá hồng nhỏ nhà ngươi, khẩu khí thật là lớn, mấy trăm bài thơ còn tốt hơn của ta? Đến trâu cũng không phải như thế thổi.” Hứa Hồng Ngọc liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, ngửa đầu tư một tiếng húp một sợi mì, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó thuận miệng ngâm: “Trường phong phá lãng hội hữu thời, trực quải vân phàm tế thương hải. Sao? Ngươi viết được sao?” Lý Huyền Thiên nhất thời nghẹn họng, trong miệng tinh tế suy nghĩ mấy lần. Không đợi hắn hoàn toàn suy nghĩ ra được hương vị, Hứa Hồng Ngọc lại nói: “Thiên sinh ta tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai. Ngươi được không?” “Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên. Nghe qua chưa?” “Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà. Ngươi biết không?” “Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm hàn quang diệu cửu châu. Ngươi nghe thử đi.” “Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý. Chậc chậc chậc……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận