Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 59: Vào kinh đi thi

Chương 59: Vào kinh đi thi
Mạc Thanh Dao cũng không giết Trình Kiếm Hào, dù sao Danh Kiếm Sơn Trang vừa mới chết một Nhị công tử, nếu như đại công tử cũng chết, chỉ sợ vị kiếm si kia sẽ triệt để điên cuồng. Mặc dù không giết hắn, nhưng Trình Kiếm Hào vẫn vì vậy mà trọng thương, nằm trên giường nửa tháng mới xuống giường. Trình Kiếm Hào từ đầu đến cuối khó có thể lý giải được, vì sao Mạc Thanh Dao rõ ràng đã rơi xuống cảnh giới. Nhưng vẫn có thực lực cường đại như vậy? Một kiếm kia, khiến hắn căn bản không nổi ý niệm chống cự. Cuồn cuộn vô biên, vô cùng vô tận. Danh Kiếm Sơn Trang trang chủ Trình Phong biết được đại nhi tử của mình bị Mạc Thanh Dao đả thương, tự nhiên là tức giận không thôi. Nhưng phải biết là Trình Kiếm Hào chủ động khiêu chiến Mạc Thanh Dao, cho nên dù có lớn hơn nữa lửa giận cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Tài nghệ không bằng người, còn không phải đến cửa khiêu chiến. Không bị người giết đã xem như nể mặt hắn lắm rồi. Chuyện này cũng coi như đã qua, dù sao ở đây có nhiều người chứng kiến. Chẳng qua là khi Trình Phong nhìn thấy Trình Kiếm Hào thương thế, vẫn không khỏi nở nụ cười. Trình Kiếm Hào buồn bực, nghĩ thầm phụ thân dù có thiên vị Trình Nguyên Châu, cũng không đến mức thấy mình bị thương lại cao hứng như vậy chứ? Trình Phong không để ý đến đại nhi tử ấm ức, chỉ tự nói ra: “Thanh Bình Kiếm Tông đời sau, xem ra là hủy rồi...” Trình Kiếm Hào ngạc nhiên, không rõ vì sao phụ thân nói ra những lời này. Trình Phong tựa hồ tâm tình rất tốt, hiếm khi giải thích nói: “Mạc Thanh Dao nhìn như một kiếm đánh thương ngươi, nhưng từ trên người ngươi lưu lại kiếm khí mà xét, căn bản không phải là Thanh Bình kiếm khí đặc hữu của Thanh Bình Kiếm Tông. Loại lực lượng này, tuyệt đối không thua nàng, cho nên một kiếm này, nàng hẳn là dựa vào ngoại lực làm ngươi bị thương. Điều này cũng xác nhận, tu vi của Mạc Thanh Dao giảm sút, đã không còn là thiên kiêu ngày xưa nữa.” Nghe phụ thân nói vậy, Trình Kiếm Hào coi như đã kịp phản ứng. Nghĩ lại thì quả thực là như vậy. Hôm đó Mạc Thanh Dao vung ra một kiếm kia, tuy mênh mông bao la, khiến người hoảng sợ như thiên uy. Nhưng lại không phải là đường kiếm pháp của Thanh Bình Kiếm Tông, càng không phải là kiếm khí đặc tính của nàng Mạc Thanh Dao. Nói như vậy, lúc đó nàng hẳn là dùng một loại ngoại lực nào đó. Chỉ là hai cha con đều không nghĩ ra, còn có ngoại lực nào có thể làm cho một người tu vi giảm sút phát huy ra lực lượng cường đại như vậy? Nghĩ mãi không ra, đành phải tạm thời gác lại. Cho nên nửa tháng này, Danh Kiếm Sơn Trang ngược lại yên tĩnh hơn nhiều. Mạc Thanh Dao cũng cuối cùng được thanh nhàn, đi giải quyết vấn đề trên người mình. Hứa Tri Hành vẫn trước sau như một, mỗi ngày đọc sách đánh đàn, ngẫu nhiên luyện chút kiếm, đánh chút quyền. Thời gian trôi qua rất nhàn nhã. Bất quá so với vị tiên sinh này của hắn, mấy học sinh của Tri Hành học đường vào kinh đi thi lại không được nhàn nhã như vậy. Đại Hổ bốn sư huynh đệ bọn họ, đi theo tỷ đệ Trần Gia đi qua mấy ngàn dặm, một đường lên phía bắc, mất hơn hai tháng, cuối cùng đã tới trung tâm của thiên hạ này. Ở Trung Thiên Châu thuộc Cửu Châu Trung Ương, Đại Chu Kinh Đô, Thái An Hoàng Thành. Là những thiếu niên đến từ một trấn hương xa xôi, Đại Hổ bọn họ vừa thấp thỏm lại vừa hưng phấn. Trước đây lúc học ở Long Tuyền trấn, luôn nghe Trần Minh Nghiệp khoác lác, nói thành Thái An tốt đẹp như thế nào, hoàn toàn là một thiên đường giữa nhân gian. Lúc đầu bọn họ căn bản không có khái niệm này. Nhưng khi bọn họ từ dưới chân tường thành cao gần hai mươi trượng, trái phải nhìn không thấy điểm cuối bước vào tòa thành này, họ mới biết thế nào là “ếch ngồi đáy giếng”. Đại Hổ thề, hắn đã lớn chừng này chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy. Phố xá rộng lớn, dù mười chiếc xe ngựa song song cũng là thừa sức. Tuy con đường rộng như vậy, vẫn người đi lại nườm nượp, có vẻ hơi chen chúc. Nhà cửa hai bên đường phần lớn đều là hai tầng thậm chí ba tầng lầu cao. Các cửa hàng với hàng hóa rực rỡ muôn màu, phần lớn đều là những thứ mới lạ mà họ chưa từng thấy qua. Khiến bốn thiếu niên này mắt nhìn không kịp. Trần Minh Nghiệp một tay ôm cổ Đại Hổ, đấm đấm vai hắn, cười nói: “Thế nào? Ta không lừa các ngươi chứ?” Đại Hổ làm như thật, gật đầu nhẹ, chỉ bốn phía, nói: “Ừ, còn nói hơi ít đấy.” Trần Minh Nghiệp cười ha hả, nói: “Mấy huynh đệ, đến Kinh Đô coi như đến địa bàn của ta, sư huynh ta dẫn các ngươi vui chơi mấy ngày được chứ?” Đại Hổ còn chưa lên tiếng, mấy sư đệ khác đã hưng phấn kêu tốt. Đại Hổ từ dưới cánh tay của Trần Minh Nghiệp chui ra, lắc đầu nghiêm túc nói: “Các ngươi có còn nhớ lời tiên sinh đã dặn chúng ta trước khi lên đường không? Phù thế phồn hoa, dễ làm loạn lòng người. Chúng ta không phải là người đọc sách tầm thường, đừng hủy đạo hạnh của bản thân.” Ba người kia lập tức nghiêm túc hẳn, vội vàng khom người nói: “Sư huynh nói phải.” Trần Minh Nghiệp sững sờ, có chút im lặng nói. “Sao ngươi lại càng ngày càng giống tiểu tử Vũ Văn Thanh vậy? Lúc nhỏ ngươi nghịch ngợm nhất mà, số lần tiên sinh đánh vào tay ngươi còn nhiều hơn cả ta ấy.” Đại Hổ cười cười, trả lời: “Sư huynh Minh Nghiệp, người cũng nên trưởng thành rồi.” Trần Minh Nghiệp lập tức cảm thấy hơi mất hứng. Trần Vân Lam đang ngồi trong xe ngựa cười nói: “Minh Nghiệp, con cũng nên học Đại Hổ chút đi, mười sáu rồi nên biết kiềm chế.” Trần Minh Nghiệp mếu máo, bất đắc dĩ nói: “Dạ, biết rồi...” Đại Hổ cùng mấy sư đệ khác nhịn không được vụng trộm cười. Sau đó, anh hắng giọng, tiến đến cạnh Trần Minh Nghiệp, cười nói: “Bất quá thỉnh thoảng thư giãn chút cũng không phải là không thể, tiên sinh còn nói, căng thẳng vừa phải thôi mà...” Trần Minh Nghiệp ngẩn người, sau đó chỉ vào Đại Hổ cười ha ha: “Ha ha ha ha ha, ta đã nói rồi, tiểu tử ngươi làm sao có thể thật thà như vậy chứ, ha ha ha…Được rồi, trước theo ta cùng về phủ bái kiến mẫu thân và phụ thân đại nhân, buổi tối, sư huynh ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài vui vẻ.” Trong xe ngựa, Trần Vân Lam bất đắc dĩ lắc đầu. Trong mắt lại không giấu được ý cười. Cùng nhau cầu học ở chung như vậy mấy năm, nàng sao có thể không biết phẩm tính của Triệu Hổ? Trước giờ luôn lấy Vũ Văn Thanh làm tấm gương, Triệu Hổ là người có học thức cao nhất, cũng là ổn trọng nhất trong số các đệ tử. Mấu chốt là, đứa nhỏ này còn biết nhìn mặt mà nói, am hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Việc lúc trước cự tuyệt lời khuyên bảo các sư đệ của Trần Minh Nghiệp là vì muốn định một cái giai điệu trước cho kỳ thi khoa cử ở Kinh Đô này, để mọi người không bị chốn phồn hoa Kinh Đô làm loạn tâm cảnh, hỏng tu vi. Dù sao bọn họ đều là người có Nho Đạo tu vi, khác với người đọc sách bình thường. Nếu tâm cảnh xảy ra vấn đề, tu hành cũng sẽ gặp vấn đề lớn. Có tiền đề này, cho nên Đại Hổ mới vì không muốn làm mất hứng Trần Minh Nghiệp mà nói ra câu “căng thẳng vừa phải”. Trần Vân Lam đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả. Nàng không khỏi có chút may mắn, Trần Minh Nghiệp có thể có một đám sư huynh đệ như vậy, đúng là kiếp trước đã tu luyện được phúc phần. Có những sư huynh đệ này bên cạnh, Trần Minh Nghiệp lo gì không giữ được gia nghiệp của Trần Gia? Không chừng còn có thể dẫn dắt Trần Gia lên cao một tầng nữa. Chỉ là Trần Gia đã được ân sủng đến cực điểm, lên một tầng nữa thì có thể lên tới đâu được nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận