Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 67: Gặp gỡ chính là duyên

Chương 67: Gặp gỡ chính là duyên
Triệu Hổ sững sờ, kinh ngạc nói: "Ngươi nhận ra ta?"
Thiếu niên cười nói: "Ngươi bây giờ cũng coi là danh nhân Dương Châu Triệu Hổ, Hạ Tri Thu, sư huynh đệ đại náo trường thi, một người bị thủ tiêu tư cách thi, một người cả đời không được thu nhận. Kinh đô đều truyền ra."
Triệu Hổ một trận xấu hổ, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, tiếng dữ đồn ngàn dặm."
Thiếu niên bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Triệu Huynh, đều nói ngươi bí mật mang theo tài liệu, kỳ thi mùa Xuân gian lận, rốt cuộc có thật không?"
Triệu Hổ nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Thiếu niên lập tức lắc đầu nói: "Ta thấy, theo nhân phẩm của Triệu Huynh, tuyệt không phải là loại người này."
Triệu Hổ bất đắc dĩ cười cười. "Thì tính sao? Nói ra ai mà tin đâu?"
Thiếu niên vỗ chính mình lồng ngực, lớn tiếng nói: "Ta tin mà."
Triệu Hổ nhìn vào ánh mắt của hắn, ấm áp cười một tiếng. "Còn chưa thỉnh giáo các hạ là ai?"
Thiếu niên đứng thẳng người, ôm quyền khom người nói: "Tại hạ họ Khương, tên Thái Bình, người Kinh Đô Trung Thiên Châu."
Hai người lần lượt báo tên, kết giao với nhau. Cũng có một chút hương vị hào hùng của giang hồ. Khương Thừa Bình hiếu kỳ hỏi: "Triệu Huynh ngươi đắc tội ai sao? Tại sao phải bị nhắm vào?"
Triệu Hổ lắc đầu. "Những người kia muốn nhắm vào không phải ta, ta nhiều lắm chỉ là nhân tiện mà thôi."
"Vậy Triệu Huynh cứ tính như vậy? Cả đời không được thu nhận, đây là hủy hoại cuộc đời của Triệu Huynh."
Triệu Hổ trầm mặc không nói, dưới ánh lửa, trong mắt hình như có ánh sáng chớp động. Sau một hồi hắn mới chậm rãi nói ra: "Hiện tại ta nói cái gì lấy lại công đạo đều chỉ bất quá là nói suông. Cùng vô năng cuồng nộ, không bằng hảo hảo làm bản thân lớn mạnh, rồi xem ngày sau."
Khương Thừa Bình có chút ngẩn ra, trong mắt nhiều hơn vài phần coi trọng. Lần đầu tiên cảm thấy, Triệu Hổ này tuyệt không phải người tầm thường. "Triệu Huynh tâm có sơn hà, tuyệt không phải vật trong ao, nếu không thể giúp triều đình, đó là tổn thất của Đại Chu, tại hạ..."
Nói được nửa câu, Khương Thừa Bình bỗng nhiên ngừng lại. Không biết hắn nghĩ đến cái gì, lại cười một tiếng, lắc đầu nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Triệu Hổ chỉ coi hắn là vì mình không thể tham gia khoa cử cảm thấy đáng tiếc, lạnh nhạt cười nói: "Không có gì đáng tiếc cả, nhân sinh từ trước đến giờ đều không chỉ có một lựa chọn, đi dạng đường nào, qua dạng cầu nào, cuối cùng chẳng qua chỉ là quá trình mà thôi, mục đích cuối cùng mới là ý nghĩa thật sự."
Khương Thừa Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo một vòng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như vừa rồi Triệu Hổ nhẫn nhịn khiến hắn coi trọng một chút, thì lúc này đoạn văn này quả thực làm hắn kinh ngạc. Có thể nói ra những lời này, tâm cảnh y nguyên siêu phàm thoát tục. Thế nhưng Triệu Hổ rõ ràng chỉ là một thiếu niên cùng tuổi hắn mà thôi. Đoạn văn này của Triệu Hổ, phảng phất tiếng trống của thần nhân, vang vọng trong tâm hắn. Ngơ ngác vài chục năm, Khương Thừa Bình cũng không nhịn được mà bắt đầu tự kiểm điểm. Mục đích cuối cùng của hắn là gì? Hắn nên lựa chọn như thế nào? Khương Thừa Bình nghĩ mãi không ra, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn. "Triệu Huynh, ngươi nói không sai, thế nhưng làm sao ngươi biết, mục tiêu cuối cùng ngươi theo đuổi không chỉ là công dã tràng?"
Triệu Hổ cười lắc đầu. "Ta cũng không biết, ta chưa có lĩnh ngộ và trí tuệ sâu như vậy, nhưng tiên sinh ta từng nói một câu, có lẽ có dùng."
Khương Thừa Bình dùng kìm sắt khều than lửa, ánh lửa màu vỏ quýt nhuộm nửa gương mặt núp trong bóng tối của hắn thành một màu huyết hồng. Ở góc nhìn của Triệu Hổ, lại thấy nửa gương mặt còn lại của hắn sáng lên dưới ánh nến. Triệu Hổ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, hạo nhiên chân khí trong cơ thể không tự chủ được bắt đầu vận chuyển, trên thân cũng tự nhiên tản ra khí tức có thể ảnh hưởng đến thiên địa bên ngoài. Hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Tiên sinh nói, nếu như cảm thấy mê mang, không cần sầu lo, cứ đi theo con đường hiện tại thêm mấy bước nữa, biết đâu lại nhìn thấy liễu ám hoa minh, có thể nhìn rõ được nội tâm mình."
Khương Thừa Bình im lặng cúi đầu, trong mắt có ánh sáng chớp động. "Đi thêm mấy bước? Đi lại mấy bước?"
Hắn nhẹ nhàng nỉ non. Triệu Hổ ánh mắt vẫn như cũ rơi vào ngoài cửa sổ, tối nay thời tiết rất đẹp, có thể nhìn thấy khắp trời đầy sao. Khóe miệng của hắn mang theo nụ cười, nói khẽ: "Tư chất ta không cao, không giống đại sư huynh dễ dàng hiểu ngay, cũng không bằng tiểu sư đệ không suy nghĩ nhiều như thế. Nhưng ta biết, đi theo lời tiên sinh, tóm lại là không tệ giống như tiên sinh nói, đi thêm vài bước, nếu vẫn còn mê mang, cứ vậy mà đi thẳng xuống thì sao? Nhân sinh, không phải chỉ là đi tìm một kết quả tuyệt đối sao? Ta thấy chưa chắc."
Sau đó gian phòng chật hẹp rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng than củi trong chậu nổ lách tách, cùng với tiếng thở không đều của Khương Thừa Bình. Triệu Hổ không nói gì thêm. Với mối giao tình gặp gỡ hai lần, hắn đã nói đủ nhiều. Chỉ là điều làm hắn bất ngờ chính là, sau khi nói xong những lời kia, trong Nê Hoàn cung lại không tự chủ được cuồn cuộn. Không bao lâu, Tứ Lũ Hạo Nhiên chân khí lặng lẽ sinh ra. Thêm vào lượng tích lũy trước đó, hắn lại ngưng luyện ra một đạo chân khí ngưng thực. Sáu đạo chân khí ngưng thực, hắn lại có hai đạo, là có thể bước vào cảnh giới lục phẩm Nho Đạo. Triệu Hổ hơi suy tư, liền hiểu tại sao lại có tình huống này. Vừa rồi những lời hắn nói là cho Khương Thừa Bình nghe, nhưng về bản chất lại là sự tổng kết quá trình học tập và cảm ngộ của chính hắn. Đây đều là sự tích lũy của hắn trong quá khứ, chỉ là tối hôm nay thông qua hình thức thuật lại cho người khác, khiến nó được biểu hiện rõ ràng. Tự nhiên mà, tu vi Nho Đạo của hắn cũng tăng lên theo. Cái gọi là dạy và học cùng tiến bộ, dạy và học đều là mối quan hệ giúp nhau tiến lên. Triệu Hổ bỗng nhiên nghĩ đến “sau này giống tiên sinh, làm một tiên sinh dạy học cũng rất tốt.”
Không biết bao lâu trôi qua, than củi trong chậu đã phủ một lớp tro trắng dày. Khương Thừa Bình bỗng nhiên thở dài ra một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Hổ. “Thật muốn nhìn xem tiên sinh của Triệu Huynh, hẳn là một vị tiền bối đức cao vọng trọng.”
Triệu Hổ cười cười, gật đầu nói: “Tiên sinh giống như Hạo Nguyệt, ngẩng đầu ngắm trăng, chính là nhìn lên tiên sinh.”
Khương Thừa Bình nhẹ nhàng cười một tiếng, càng thêm hiếu kỳ tiên sinh của Triệu Hổ đến cùng là người như thế nào. Lại có thể khiến một thiếu niên tuấn kiệt như vậy sùng bái. Khương Thừa Bình đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó hướng Triệu Hổ ôm quyền khom người nói “Triệu Huynh, hôm nay những lời tuyên bố, tại hạ đã được dạy bảo, ngày sau sẽ báo đáp.”
Triệu Hổ đứng dậy, đoan chính đáp lễ. “Chỉ là một chút lời nói suông thôi, Khương Huynh không cần để trong lòng.”
Sau đó Khương Thừa Bình hỏi Triệu Hổ lối ra, còn có thể lưu lại Kinh Đô bao lâu, hai người liền cáo biệt. Kỳ lạ là Khương Thừa Bình rất hứng thú với cuộc trò chuyện này, nhưng cũng không thúc giục Triệu Hổ chép xong « Thiên Long Bát Bộ », chỉ nói một câu hữu duyên gặp lại. Triệu Hổ cũng không để trong lòng, vốn là một cuộc gặp gỡ tùy duyên. Người đời gặp nhau vội vã lướt qua, tương đối mà nói, đều chỉ là khách qua đường mà thôi. Gặp lại đã là duyên phận, duyên hết, người tan, không nên cưỡng cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận