Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 377: Một lời không hợp liền động thủ

Chương 377: Một lời không hợp liền động thủ
“Nhân huynh cũng thấy đó, học sinh của ta đến rồi, ta nên lên lớp. Hay là…”
Đây vốn là lời đuổi khách, có điều, tên thanh niên kia dường như không hiểu điều này. “Không sao, Hạ tiên sinh giảng bài của mình là được, ta ngồi đây nghe một chút, đợi Hạ tiên sinh xong việc, xin Hạ tiên sinh chỉ giáo cho ta vài điều.”
Hạ Tri Thu bất đắc dĩ cười, thở dài, sau đó dời bàn. Tên thanh niên kia nghi hoặc hỏi: “Hạ tiên sinh làm gì vậy?”
Hạ Tri Thu vừa xắn tay áo lên, vừa cười nhạt nói: “Tiên sinh nhà ta bảo, mọi việc đều phải nói lý lẽ. Nếu nhân huynh muốn chỉ giáo, vậy tại hạ cũng biết chút quyền cước.”
Tên thanh niên kia ngạc nhiên, đại não nhất thời không kịp phản ứng. Sau đó liền thấy một nắm đấm to như cái nồi đất bay thẳng vào mặt hắn, thanh thế lớn đến nỗi cả Trúc Trạch cũng rung chuyển. Thanh niên bản năng hai tay che trước mặt, gắng gượng hứng trọn một quyền của Hạ Tri Thu. Thân hình hắn lảo đảo lui lại, mãi đến bên ngoài rừng trúc trên mặt nước. Nửa người hắn chìm xuống nước, quần áo đều ướt sũng.
Tên thanh niên kia không khỏi thẹn quá hóa giận. “Sao một lời không hợp liền động thủ? Ngươi còn…”
Lời còn chưa dứt, một chân từ trên trời giáng xuống. Hắn vừa mới trồi lên từ dưới nước, lại bị đạp thẳng xuống. Thanh niên giận dữ, sức mạnh trong người bừng lên, mặt nước trong nháy mắt nổ tung. “Đủ…”
Vừa dứt lời, một bàn tay lớn lại xuất hiện, trực tiếp ấn đầu hắn xuống. “Lộc cộc lộc cộc....”
Hắn chỉ có thể lặn ngụp trong nước, không nói rõ được gì. Hạ Tri Thu không hề cho hắn cơ hội, lại một tay nhấc hắn lên, quyền cước đan xen, liên hoàn cước tung ra cực kỳ thành thạo, đánh cho thanh niên kia không kịp ngưng tụ khí cơ, thi triển thủ đoạn.
Trong viện, Từng Tầm ngơ ngác nhìn về phía mặt nước xa xa, nhìn Hạ Tri Thu đánh tên thanh niên kia như bao cát, trong mắt ánh lên vẻ thích thú mãnh liệt. Trong đầu hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ buột miệng thốt ra một tiếng, “Thật tuấn...”
Một cú thúc đầu gối, thêm một cú chỏ sau, thanh niên kia nằm vật trên một vũng nước cạn, mắt đờ đẫn nhìn trời, mặt mày bầm dập, khóc không ra nước mắt.
Cách đó không xa, Hạ Tri Thu lặng lẽ đứng trên mặt nước, nhẹ nhàng thư thái. Một bên vuốt tay áo, một bên cười nhạt nói: “Đánh xong thì thôi, nhân huynh nên về đi, nước lạnh lắm, đừng ngủ quên nhé.”
Nói rồi, mũi chân khẽ chạm đất, thân hình nhẹ như hồng, bay trở về. “Từng Tầm, lên lớp.”
Từng Tầm lập tức đứng lên, đi theo sau Hạ Tri Thu vào học đường. Ánh mắt hắn không rời Hạ Tri Thu, tràn đầy vẻ sùng bái.
Hạ Tri Thu nhẹ nhàng cười, xoa đầu hắn hỏi: “Thế nào? Tiên sinh có đẹp trai không?”
Từng Tầm gật đầu mạnh. “Đẹp trai…”
Hạ Tri Thu nhếch mép cười một tiếng, hệt như chàng thiếu niên rạng rỡ năm nào. “Đẹp trai là được rồi, tiên sinh ta đã nói rồi, đánh nhau ấy, chỉ cần có lý, vậy thì phải động tác nhanh, tư thế đẹp. Học được chưa?”
Từng Tầm gật đầu, ánh mắt sùng bái càng thêm nồng đậm.
Hạ Tri Thu cười, khoát tay nói: “Tốt, tĩnh tọa, đi ngủ đi. Lát nữa tiên sinh kể chuyện cho ngươi nghe.”
Hai mắt Từng Tầm sáng lên, lập tức trở về chỗ ngồi, nhắm mắt lại, dựa theo phương pháp hô hấp mà Hạ Tri Thu đã dạy để bắt đầu bình tâm tĩnh khí, tĩnh tọa nhập tĩnh. Ước chừng bảy tám nhịp thở, hắn liền thần thái bình thản, tâm thần yên ổn, đã nhập tĩnh.
Hạ Tri Thu cười lắc đầu. “Thật đúng là thằng nhóc không tim không phổi, cũng không tệ.”
Nhớ lại năm xưa, khi tiên sinh lần đầu dạy những học sinh này phép dưỡng khí Nho Đạo Hạo Nhiên, trong tất cả các sư huynh đệ, trừ đại sư huynh Vũ Văn Thanh, thì cũng chỉ có hắn là có thể một ý niệm nhập tĩnh. Chỉ là năm đó, bản thân hắn mỗi ngày chỉ nghĩ đến vui chơi, rất ít tốn công sức dưỡng khí đọc sách. Cho nên tuy nhập tĩnh nhanh nhất, tiến bộ lại chậm hơn các sư huynh Đại Hổ.
Dạo gần đây, Hạ Tri Thu hay nhớ lại thời gian học đạo ở học đường năm xưa. Một đám sư huynh đệ mỗi ngày đều cùng nhau nghe tiên sinh giảng bài, nghe mệt thì tiên sinh lại kể chuyện xưa cho bọn họ nghe. Hết giờ học mọi người cũng không vội về nhà, cứ chơi ở trong viện của tiên sinh. Sư huynh Đại Hổ luôn thích trêu chọc sư huynh Minh Nghiệp, lần nào cũng khiến sư huynh Minh Nghiệp khóc nhè, sư huynh Vương và sư huynh Trương lại đứng bên cạnh hát hùa vào. Mỗi lần đều phải chờ đại sư huynh lên tiếng thì bọn họ mới chịu im lặng. Chơi mệt rồi, mọi người lại cùng nhau chạy ra sau viện, vào rừng hoa đào xem sư muội U U và sư muội Trăn Trăn múa kiếm. Cởi truồng nghịch nước ở sông Long Tuyền, mò cá bắt tôm. Đến khi trời thật sự sẩm tối, trong trấn vang lên tiếng cha mẹ các nhà gọi về ăn cơm thì bọn họ mới chưa hết hứng thú mà kề vai sát cánh về nhà. Vừa về đến nhà, lại bắt đầu mong đợi ngày mai được đến trường. Khi đó, luôn cảm thấy cuộc sống như vậy thật dài, dài đến nỗi không bao giờ hết được. Sau bao nhiêu năm nhìn lại mới thấy, thời gian khi ấy thật tốt, ngắn ngủi làm sao. Còn chưa kịp thưởng thức, đã biến thành hồi ức. Nhưng cũng chính bởi vì những hồi ức đó mà về sau, dù bọn họ có đi đâu, có trải qua bao nhiêu trắc trở và gian khổ thì trong lòng cũng luôn có một liều thuốc xoa dịu lấy những khó khăn của họ. Tuổi thơ khốn khó là nỗi đau suốt đời. Đạo lý tương tự, tuổi thơ tươi đẹp là động lực để cả đời này họ không ngừng tiến lên và cố gắng.
Hạ Tri Thu ngồi ở trên bục giảng, một tay chống bục, nâng má, nhìn ra ngoài cửa sổ, những bóng tre lay động, ánh mắt sớm đã mông lung. Những hồi ức tươi đẹp như những vò rượu cũ năm xưa, luôn khiến hắn bất tri bất giác đắm chìm trong đó.
“Hạ Tri Thu, ngươi lớn mật...”
Một tiếng quát lớn đột ngột đánh thức Hạ Tri Thu trong hồi ức, ngay cả Từng Tầm đang nhập tĩnh cũng giật mình, từ từ mở mắt, vẻ mặt mờ mịt.
Nụ cười hờ hững quen thuộc của Hạ Tri Thu trên mặt đã biến mất, trong mắt ẩn hiện một tia tức giận. Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, khoát tay với Từng Tầm. “Ngươi tiếp tục đi.”
Từng Tầm chất phác gật đầu, nhắm mắt lại, một lát liền nhập tĩnh lần nữa. Hạ Tri Thu tiện tay vung lên, tạo một đạo bình chướng, để tiếng bên ngoài không lọt vào được. Quay đầu nhìn về phía bên ngoài trúc lâu, ánh mắt lạnh băng. Miệng nhẹ nhàng thốt ra vài câu thơ, từng bóng người hiện lên, xông ra khỏi trúc lâu. Ngay sau đó bên ngoài trúc lâu liền bộc phát ra từng đợt ba động khủng bố. Cùng với tiếng của tên thanh niên kia ẩn chứa vẻ hoảng hốt.
“Đây là thần thông gì? Pháp tướng phân thân? Sao nhiều vậy? Ngươi rốt cuộc là ai....”
Sau đó là tiếng của Hạ Tri Thu. “Ngươi thích quấy rầy người khác đúng không? Không nghe đạo lý đúng không? Muốn kiến thức hào kiệt thế gian đúng không?”
“Lớn mật, ngươi có biết ta là ai không? Ta là cháu trai của trảm thần đại tướng, dưới trướng Bắc Huyền Đại Đế...”
“Bắc Huyền Đại Đế đúng không? Trảm thần đại tướng đúng không?”
“Lớn mật...”
“Lớn mật đúng không?”
“A… Đánh người không đánh mặt…”
“Không đánh mặt đúng không?”
“Đừng…Ta sai rồi....”
“Sai đúng không?”
“A...Hạ tiên sinh…Hạ huynh…Hạ ca…Đừng...Nơi này không thể đánh...Ôi…Ta sai rồi…Thật sai rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận