Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 183: Đọc sách chữa khỏi trăm bệnh

Chương 183: Đọc sách chữa khỏi trăm bệnh
Người Tô phủ mặc dù không quá tin tưởng, nhưng lúc này hễ có một chút khả năng bọn họ cũng không dám từ bỏ. Thế là liền dẫn thư sinh đi gặp lão gia tử Tô Thanh Tuyền. Tô Thanh Tuyền xuất phát từ sự tôn trọng cơ bản, thấy thư sinh một mặt. Chẳng qua là khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy vị thư sinh trẻ tuổi này, trong lòng vậy mà không hiểu sao có chút khẩn trương. Cảm giác này, tựa như là rất nhiều năm trước khi hắn còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy tiên sinh của mình vậy. Tô Thanh Tuyền nhất thời không nghĩ ra tại sao có thể có cảm giác như vậy, nhưng cũng vì vậy mà đối với thư sinh trẻ tuổi thêm mấy phần hiếu kỳ. Thư sinh trẻ tuổi tự nhiên chính là Hứa Tri Hành. Ngày đó tại sông Lý cứu được Tô Cẩm Thư, hắn mới kinh ngạc phát hiện, lúc trước hắn đột phá quân tử cảnh, cái kia bảy viên sao trời đại diện cho văn đạo khí vận, một trong số đó đã rơi vào người thiếu nữ này. Cũng khó trách vừa đến Song Giang Thành, liền có một cảm giác kỳ quái. Việc thiếu nữ Tô Cẩm Thư bị bệnh nặng sau khi rơi xuống nước, Hứa Tri Hành đã sớm biết. Hắn sở dĩ muốn chờ mười ngày mới đến, tự nhiên có đạo lý của hắn. Liên quan đến sinh tử bệnh nặng, có thể khiến người hình dung khô héo, tâm thần tiều tụy. Nhưng cũng đồng dạng có thể kích phát tâm cảnh của một người, thêm mấy phần cảm ngộ khó có được. Mười ngày qua Hứa Tri Hành kỳ thật vẫn luôn ở Tô phủ, chỉ là với tu vi thần thông của hắn, nếu không muốn để người khác phát hiện ra, người Tô phủ tự nhiên không có khả năng biết đến sự tồn tại của hắn. Cho tới hôm nay, Tô Cẩm Thư có hai lần suýt chút nữa tắt thở, sau khi gắng gượng qua được, Hứa Tri Hành thực sự rõ ràng cảm thấy cô gái này có chút thay đổi. Có lẽ là do viên sao trời văn đạo kia, sự cảm ngộ của thiếu nữ trước mắt sinh tử vượt xa người phàm. Lúc này, nếu nàng có thể bắt đầu tu hành Nho đạo, có lẽ rất nhanh liền có thể nhập phẩm. Nếu là người được sao trời văn đạo chọn trúng, nói cách khác, đây là Thiên Hạ Văn Đạo Khí Vận đã chọn một đệ tử cho hắn Hứa Tri Hành. Tự nhiên không có đạo lý không thu nhận. Nếu nói như vậy, có lẽ trong tương lai không xa, thiên hạ này rất có thể sẽ xuất hiện một vị nữ quân tử, thậm chí là nữ Thánh nhân. Lúc này, đã đến thời điểm Tô Cẩm Thư thật sự đứng trước ranh giới sống chết. Hứa Tri Hành cũng đến lúc nên ra mặt. Lão gia tử Tô Thanh Tuyền cùng hắn nói chuyện một hồi, tuy vẫn không rõ nội tình, nhưng lại có thể xác định, Hứa Tri Hành tuyệt đối không phải kẻ bất tài vô thuật lừa đảo. Ở Song Giang Thành này, Tô Thanh Tuyền cũng tự tin cho rằng căn bản sẽ không có ai gan lớn như vậy, dám chuyên môn đến Tô gia lừa gạt. Thế là liền dẫn Hứa Tri Hành đi xem bệnh cho Tô Cẩm Thư. Đến trong khuê phòng, Hứa Tri Hành cũng không đến gần, chỉ là lấy ra một sợi tơ tằm đưa cho tỳ nữ, để nàng cột vào cổ tay Tô Cẩm Thư. Thấy cảnh này, những người bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Mấy vị danh y kia lại càng không dám tin, thậm chí có người nhỏ giọng nói: “Huyền ti bắt mạch? Cái này hoàn toàn là mấy thứ vớ vẩn, cũng dám lấy ra lừa người.” Hứa Tri Hành chỉ cười, không để ý đến hắn. Hắn đương nhiên sẽ không huyền ti bắt mạch, nhưng với năng lực của hắn, đừng nói là huyền ti, mà là cách xa mấy chục mét, chỉ cần nhìn một chút cũng có thể thấy rõ tình trạng trong cơ thể Tô Cẩm Thư. Sở dĩ muốn buộc một sợi tơ tằm, bất quá là để người khác thoạt nhìn không đến mức quá mức không thể tưởng tượng mà thôi. Không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của người xung quanh, Hứa Tri Hành đưa tay nhẹ nhàng khoác lên sợi tơ tằm. Ước chừng qua mấy chục hơi thở, buông lỏng sợi tơ tằm, sau đó để hạ nhân bưng đến nửa bát nước trong, trong chén ném một viên thuốc hoàn trắng muốt nói: “Để Tô tiểu thư uống hết chén nước này, ta đảm bảo nàng sẽ bình an vô sự.” Cha mẹ Tô Cẩm Thư không quyết định được, thế là hỏi mấy vị đại phu khác. Mấy vị đại phu này tự nhiên nhìn không thấu thủ đoạn của Hứa Tri Hành, cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể lắc đầu biểu thị mình không dám xác định. Chỉ có một người thuyết phục cha mẹ Tô Cẩm Thư phải cẩn trọng. Lão gia tử Tô Thanh Tuyền nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Tri Hành, suy tư một lát, sau đó phất tay nói: “Đi, cho tiểu thư uống thuốc.” Hắn đã mở miệng, những người khác cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể thấp thỏm nhìn tỳ nữ từ từ cho Tô Cẩm Thư uống nửa bát nước trong đó. Kỳ thật, nơi nào có loại nước thuốc nào, viên thuốc hoàn trắng muốt kia chỉ bất quá là một viên Đường Hoàn mà Hứa Tri Hành đã chuẩn bị từ trước. Chén nước kia căn bản không có chút dược tính nào, chỉ là một bát nước chè thêm Đường Hoàn thôi. Hứa Tri Hành chuẩn bị những điều sau đó, những người này tự nhiên không nhìn ra. Hắn đã dùng « Linh Kinh » dẫn đạo thiên địa nguyên khí, giúp Tô Cẩm Thư thúc đẩy sinh cơ trong cơ thể, khu trừ hàn độc, sinh động khí huyết. Với tình hình của nàng bây giờ, điều này so với bất kỳ loại thuốc nào còn tốt hơn. Quả nhiên, sau khi Tô Cẩm Thư uống hết nửa bát nước kia, vậy mà tỉnh lại. Ra một thân mồ hôi, hạ nhiệt độ, rốt cục không còn là vẻ âm u đầy tử khí. Người Tô gia vui mừng khôn xiết, cha mẹ Tô Cẩm Thư càng mừng đến phát khóc, đến trước mặt Hứa Tri Hành liên tục bái tạ. Lão gia tử Tô Thanh Tuyền cũng đỏ hoe mắt, hướng Hứa Tri Hành bái tạ sâu sắc. Hứa Tri Hành nhận xong lễ tạ của bọn họ, nghiêm túc nói: “Mọi người đừng vội cao hứng, bệnh của Tô tiểu thư chỉ là tạm thời bị áp chế, thân thể nàng yếu ớt, lại thường xuyên chất chứa tâm sự, lần này may thoát được, chỉ sợ lần tiếp theo sẽ khó khăn.” Người Tô gia nghe xong, không khỏi thở dài. Hứa Tri Hành nói đúng, thân thể yếu ớt của Tô Cẩm Thư là một chuyện, chủ yếu nhất vẫn là sự tình trong nội tâm nàng. Nói trắng ra, chính là bệnh tương tư. Tưởng nhớ một người, là một việc rất hao tổn tinh thần. Bình thường không thấy, một khi gặp phải loại thương bệnh đột ngột thế này, liền sẽ vì đó mà bộc phát, rất dễ dàng không gượng dậy nổi. Tô Thanh Tuyền nghe lời Hứa Tri Hành, như có điều suy nghĩ. Sau đó tạ ơn các đại phu khác, mời Hứa Tri Hành đến thư phòng riêng của mình uống trà. Khi các nha hoàn đã rời đi sau khi dâng trà, Tô Thanh Tuyền đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Tri Hành, cúi người bái nói: “Tiên sinh khí độ phi phàm, y thuật cao siêu, đã nhìn ra vấn đề của Cẩm Thư, chắc hẳn có biện pháp chữa trị, mong tiên sinh thương xót, từ bi, cứu vớt đứa cháu gái đáng thương này của ta. Bất kể phải trả giá nào, Tô gia ta đều nguyện ý.” Tình cảm con người luôn động lòng người đến vậy. Hứa Tri Hành đứng dậy đỡ Tô Thanh Tuyền, để ông ngồi xuống, an ủi: “Tô lão tiên sinh, không cần như thế, ta đã chủ động tới cửa, vậy sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Tô Thanh Tuyền vui mừng khôn xiết, vội vàng bái nói lần nữa: “Đa tạ tiên sinh quan tâm, nếu cần dược liệu gì, tiên sinh cứ việc phân phó, Tô gia ta có gia tài, nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của tiên sinh.” Hứa Tri Hành cười lắc đầu. “Thế thì không cần.” Tô Thanh Tuyền ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, quay người đi tới cửa kéo cửa ra, phân phó với người bên ngoài: “Người đâu, cầm một ngàn lượng ngân phiếu đến.” Hứa Tri Hành dở khóc dở cười, nhưng cũng có thể hiểu được. Hắn đứng dậy ngăn lại: “Lão tiên sinh, từ từ đã, cũng không cần ngân phiếu.” Tô Thanh Tuyền càng thêm khó hiểu, có chút lo lắng hỏi: “Vậy tiên sinh cần gì?” Đã không muốn dược liệu quý báu, lại không muốn ngân phiếu, Tô Thanh Tuyền ngược lại có chút bối rối. Dược liệu ngân phiếu thì dễ tìm, nếu là mấy thứ kỳ quái, ngược lại càng khó. Hứa Tri Hành cười nói: “Nghe nói Tô gia cùng Tống gia hùn vốn mở một gian tư thục học đường, trong đó có gần ngàn đệ tử, ngay cả người đọc sách ở các quận phủ lân cận cũng đến cầu học. Ta bất tài, cũng là một tiên sinh dạy học, nếu lão tiên sinh cho phép, vậy hãy để ta mở một gian phòng học riêng trong học đường. Học sinh trong học đường nếu có hứng thú, có thể đến nghe khóa của ta. Quan trọng nhất là, để Tô tiểu thư đến nghe khóa của ta.” Tô Thanh Tuyền ngẩn người một hồi mới phản ứng được. “Dạy học? Đi học?” Hứa Tri Hành gật đầu nhẹ. “Cái này... Có thể chữa bệnh?” Hứa Tri Hành cười ha ha nói: “Đối với người khác có lẽ không được, nhưng đối với Tô tiểu thư, có thể chữa khỏi trăm bệnh...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận