Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 205: Sơn tinh dã quái

Giờ Tý nửa đoạn sau, trong sân nhà Chu bỗng nhiên dâng lên một luồng tà khí. Người bình thường đương nhiên không nhìn thấy, nhưng dưới thần hồn chi lực của Hứa Tri Hành cùng tuệ nhãn Nho đạo, vật kia tự nhiên không chỗ che thân. Ngay từ đầu Hứa Tri Hành tưởng là quỷ vật chấp niệm sâu nặng. Nhưng khi hắn thấy rõ vật kia sau mới kinh ngạc phát hiện, hắn nhìn lầm. Trong đêm tối, trên tường viện nhà Chu có thêm một thân ảnh. Dáng người đứng thẳng, nhưng có thể nhìn ra được không phải là người. Một đôi mắt lóe tinh quang, toàn thân lông da màu vàng, tản ra từng đợt tà khí. Rõ ràng đây là một con chồn đứng thẳng cao chừng tám chín tuổi hài tử. Hứa Tri Hành ở kiếp trước dạy học ở thôn quê, tự nhiên từng nghe không ít truyền thuyết về sơn tinh dã quái. Dù sao đi nữa, đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Cho dù đến thế giới có sức mạnh võ đạo siêu phàm này, Hứa Tri Hành đã đi qua rất nhiều nơi, cũng chưa từng thấy tận mắt. Không ngờ hôm nay vậy mà gặp được ở đây. Nhớ lại lần trước nhìn thấy lệ quỷ Tiểu Thúy ở thôn Hòe Thụ, Hứa Tri Hành cuối cùng xác nhận, thế giới này có lẽ đang phát sinh một vài biến hóa không lường trước. Mà nguồn cơn của sự biến đổi này, rất có thể là Tiểu Hồng ở xa tại Long Tuyền Trấn. Từ khi Tiểu Hồng thoát khỏi thiên kiếp, thành công tu thành nhân thân, trở thành dị loại kẻ thành đạo đầu tiên thiên hạ, thế giới này bắt đầu xuất hiện một vài biến đổi không ai biết. Đặc biệt là khi truyền thụ « Linh Kinh » cho Tiểu Hồng thì sự biến đổi càng rõ ràng. Con chồn này rất có thể là nhóm tu hành dị biệt đầu tiên xuất hiện do dị biến thiên địa sau khi Tiểu Hồng thành đạo. Có lẽ là vì tham luyến phồn hoa nhân gian, thứ này đã để mắt đến nhà Chu. Mà những người khác trong nhà Chu là người trưởng thành, thân thể cường tráng, thứ này khó mê hoặc, cho nên nó chuyển lực chú ý lên người con trai nhỏ Chu Cập Đệ. Từ từ chiếm cứ tâm thần Chu Cập Đệ, trộm đạo. Ngay khi Hứa Tri Hành suy đoán, quả nhiên phát hiện Chu Cập Đệ từ trong phòng rón rén đi ra. Sau đó chạy đến phòng bếp, trộm nửa con gà, cùng một mâm lớn thịt heo đi ra sân, đặt dưới chân tường, sau đó tứ chi chạm đất, ngước nhìn con chồn kia. Trong mắt con chồn lóe lên một tia giảo hoạt, từ trên tường viện nhảy xuống, sau đó bắt đầu há mồm ăn. Chu Cập Đệ như con rối nằm rạp trên mặt đất, nhìn con chồn ăn. Chờ nó ăn xong, con chồn kia vậy mà duỗi móng vuốt vỗ lên vai Chu Cập Đệ. Chu Cập Đệ trong miệng phát ra một tiếng cười nhẹ quỷ dị, thu dọn chén đĩa đưa về phòng bếp, sau đó trở về phòng của mình, ngã đầu liền ngủ. Hứa Tri Hành đem tất cả những điều này nhìn trong mắt, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng. “Nguyên lai là một con tinh quái tham ăn.” Thứ này thật không muốn hại người, chỉ là thèm ăn, muốn thỏa mãn dục vọng ăn uống ở nhân gian. Chỉ là có lẽ bản thân nó cũng không biết, hành động này của nó một hai lần còn tốt, thời gian dài tâm thần Chu Cập Đệ sẽ triệt để luân hãm. Từ đó về sau sẽ biến thành một kẻ đần không có ý thức. Cũng may, Hứa Tri Hành đến vẫn tính kịp thời. Thấy con chồn kia muốn đi, Hứa Tri Hành liền lặng lẽ đi theo. Một đường ra khỏi thôn Ngõa Điền, Hứa Tri Hành theo con chồn tiến vào rừng núi. Là dã thú thành tinh, loại vật này trời sinh có tính cảnh giác cực cao. Tuy không phát hiện Hứa Tri Hành theo đuôi, nhưng vẫn có cảm giác bất an trong lòng theo bản năng. Khi sắp đến cửa hang, nó dừng lại, mắt nhìn sau lưng, nhìn đông ngó tây. Xác nhận không có nguy hiểm, nó vẫn đi chỗ khác lượn một vài vòng rồi mới đi về. Ngay lúc con chồn cảm thấy không có nguy hiểm, bỗng một bàn chân to rơi trước mặt nó, chặn đường đi. “Vật nhỏ, vẫn rất cảnh giác.” Con chồn kinh hãi, phản ứng đầu tiên là quay người bỏ chạy. Còn chưa đi được mấy bước, dây leo trên mặt đất bỗng sống lại như thường, quấn lấy thân thể nó với tốc độ mà nó không thể phản ứng kịp. Trong đôi mắt đen láy, tất cả đều là vẻ hoảng sợ. Từ khi tu thành khí hậu khai linh trí, nó ở trong núi này chưa từng gặp đối thủ. Lần này, coi như đã gặp phải nhân vật lợi hại. Hứa Tri Hành chậm rãi đi đến trước mặt con chồn, ngồi xổm xuống, nhìn nó, nói khẽ: “Yên tĩnh.” Vốn đang giãy giụa không ngừng, con chồn quả nhiên lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ là ánh mắt vẫn hoảng sợ nhìn Hứa Tri Hành, thân thể đều run rẩy không ngừng. Hứa Tri Hành không khỏi cười, hỏi: “Ngươi có nghe hiểu ta nói không?” Con chồn liền vội gật đầu. Hứa Tri Hành lại hỏi: “Ngươi tu thành khí hậu từ lúc nào?” Ánh mắt con chồn trì trệ, hiển nhiên không thể hiểu được vấn đề này. Hứa Tri Hành thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vẫn là đổi cách khác.” Vừa dứt lời, trong mắt hắn trong nháy mắt bắn ra một vòng tinh quang. Thần hồn ba động tản ra, một cỗ Hạo Nhiên chi ý bao phủ xuống. Thần hồn non nớt của con chồn bị kéo vào một ảo cảnh. Vẫn mang hình dáng con chồn, nhưng nó bỗng phát hiện mình có thể mở miệng nói chuyện. Con chồn y y nha nha hưng phấn giày vò nửa ngày, sau đó quay đầu nhìn về phía trước một thân ảnh đang phát ra vô tận quang huy. Hào quang hạo nhiên mênh mông kia khiến nó có loại hoảng sợ bản năng từ trong tâm. Đành phải nằm sấp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu. Hứa Tri Hành cúi đầu nhìn con chồn, nhàn nhạt hỏi: “Hồi ức một chút, ngươi bắt đầu có tư duy linh trí từ lúc nào? Nói một cách đơn giản, ngươi bắt đầu cảm thấy mình thông minh hơn những con dã thú bên cạnh từ lúc nào?” Nói như vậy con chồn đại khái hiểu. Nó ấp úng khoa tay nửa ngày, nói ra: “Là… Là… Lúc trên núi… Nở đầy hoa…” Hứa Tri Hành trầm ngâm một chút. Lúc nở đầy hoa, hẳn là mùa xuân, khoảng tháng ba tháng tư. Nói cách khác thứ này là thành khí hậu sau khi Hứa Hồng Ngọc đến truyền « Linh Kinh » mở ra con đường tu hành khác biệt. Thế gian phàm thú vô số, con chồn này có thể trổ hết tài năng trong biến đổi thiên địa này, có thể thấy bản thân nó có lẽ cũng có chút bất phàm. Dù sao, thứ này cũng không có kỳ ngộ như Hứa Hồng Ngọc, có thể theo bên cạnh hắn nghe hắn đọc sách tu hành, nhận sự tẩm bổ cảm nhiễm của Hạo Nhiên chân khí hàng chục năm. “Có nhớ, từ khi sinh ra đến nay, ngươi sống được bao nhiêu năm tháng?” Con chồn không biết thời đại là gì, nhưng nó cũng hiểu ý của Hứa Tri Hành. Nó không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói: “Ta chỉ nhớ rõ...Cùng ta...Cùng ra đời...Đồng loại...Đều đã chết…sát vách...Con lợn rừng kia...Cũng đã chết…” Hứa Tri Hành khẽ gật đầu. Theo như vậy thì con chồn này trước khi tu thành khí hậu đã sống rất lâu. Bất quá Hứa Tri Hành ngược lại rất ngạc nhiên, một phàm thú như nó, dựa vào cái gì mà sống lâu như vậy? Con chồn nghe thấy nghi vấn của hắn, tròng mắt đảo quanh, nói với Hứa Tri Hành: “Có cái...Đồ vật, ăn...Có thể không chết…” Hứa Tri Hành sững sờ, ăn có thể không chết? Chẳng lẽ lại là tiên dược gì đó? “Đồ đâu? Ở đâu?” Con chồn vội vàng nói: “Ở...trong động.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận