Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 156: Chết?

Chương 156: Chết? Một hai trăm dặm đối với Lý Thiên Huyền mà nói tựa như là từ phòng khách đi đến phòng bếp. Nhưng chính là một khoảng cách nhỏ như thế, Lý Thiên Huyền lại chỉ có thể mắt thấy lớp huỳnh quang bên ngoài cơ thể Lục U U vỡ vụn. Thân thể bị thanh cự kiếm kia trực tiếp xuyên thủng. Lý Thiên Huyền tại phía xa mấy chục dặm bên ngoài chân trời, phất tay đánh ra một đạo chân khí. Trước khi thanh cự kiếm kia tiếp tục tàn phá bừa bãi thân thể Lục U U, cuối cùng đã làm nó tản ra. Bản thân cũng theo sát phía sau, từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong sân đã là một vùng phế tích. Mấy người Văn Thái vốn đang định tiếp tục bồi thêm một đao giật nảy mình, không biết lão già này từ đâu đến, cũng không thấy hắn vừa rồi ngự không phi hành thủ đoạn, nhưng vẫn có chút kiêng kị. Lúc này Lý Thiên Huyền không có tinh lực quản bọn họ, trong cơ thể Lục U U tràn ngập kiếm khí kinh khủng, khí tức đang tụt nhanh, mắt thấy là phải mất mạng. Lý Thiên Huyền nhanh nhất có thể lấy từ trong ngực ra một bình sứ, đổ một viên dược hoàn màu xanh biếc, cạy miệng Lục U U cho nàng ăn xuống. Sau đó vận chuyển huyền công, phong bế tất cả kinh mạch trên người Lục U U. Dùng cái này ngăn cản những kiếm khí kia tiếp tục tàn phá bừa bãi. Làm xong những việc này, hắn đỡ thân thể Lục U U thẳng lên, bàn tay chống sau lưng nàng bắt đầu vận công giúp nàng thanh trừ kiếm khí trong cơ thể. Một bên Văn Thái mấy người hai mặt nhìn nhau. Lão nhân gia kia thật đúng là không kiêng nể gì cả, vậy mà ở ngay trước mặt bọn họ cứu người. Bàn tay Văn Thái nổi lên hàn quang, tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Thật to gan, cũng dám...” “Phanh...” Lời Văn Thái còn chưa dứt, thân thể hắn liền không có dấu hiệu nào ầm vang nổ tung. Vỡ thành một đống thịt nhão. Máu thịt văng khắp nơi, bắn cả vào mặt mũi hai vị nhất phẩm sát thủ bên cạnh. Trong nháy mắt, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. Ngay cả chim thú bò sát trong núi rừng, cũng đều im lặng. Hai tên nhất phẩm sát thủ còn lại trong mắt đã tràn đầy vẻ sợ hãi. Loại thủ đoạn này, quỷ thần khó lường. Tuyệt đối không phải cảnh giới nhất phẩm có thể có. Nói cách khác. Lão nhân trước mắt này...Dĩ nhiên là một tôn lục địa thần tiên. Hai người chỉ dám liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn không tự chủ được mắt nhìn Lục U U đã hôn mê bất tỉnh, trong lòng đơn giản có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua. Ai có thể nghĩ tới, thiếu nữ này sau lưng vậy mà đứng một tên lục địa thần tiên? Có chỗ dựa cường đại như vậy sao ngươi không nói sớm? Nếu ngươi nói sớm chúng ta ước gì bái ngươi làm tổ tông. Đây không phải là hố người sao? Người giả bị đụng cũng không có bị như thế này... Hai chân hai người đều có chút nhũn ra. Không chỉ bởi vì sợ chết, mà là bởi vì uy hiếp của lục địa thần tiên thật sự quá lớn. Tựa như một sinh mệnh ở một đẳng cấp cao hơn, cho thương sinh thiên hạ một loại áp chế đến từ bản nguyên sinh mệnh. Hai người lấy hết dũng khí nhìn lão nhân, chậm rãi khom người nói: “Tiền bối, chúng ta không biết vị tiểu thư này là người của tiền bối, có nhiều mạo phạm, mong tiền bối đại nhân không chấp tiểu nhân...” Lão nhân không để ý tới bọn hắn. Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào bây giờ. Một người trong đó liếc mắt ra sau rừng, người kia lập tức hiểu ý. Nhưng khi cả hai vừa định bỏ chạy, liền nghe thấy giọng của lão nhân vang lên. “Đứng lại, cho các ngươi đi rồi sao?” Hai người lập tức dựng hết cả lông tơ, không lo được nhiều như vậy, chân khí trong cơ thể bỗng nhiên vận chuyển, muốn phi thân lên. Nhưng khi bọn họ vừa mới động, một luồng lực lượng khủng bố hơn đã chặn lại bọn họ xuống. Đồng thời đè hai người trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích mảy may. Những sát thủ áo đen may mắn còn sống sót xung quanh nhìn một màn này, trong mắt cũng đầy hoảng sợ. Nhưng những người này ngược lại so với hai vị cao thủ nhất phẩm càng giống cao thủ hơn, tỏ ra càng có cốt khí. Ngoại trừ hai vị nhất phẩm kia, những sát thủ áo đen còn lại đều thất khiếu chảy máu, tắt thở mà chết sau vài nhịp thở. Bọn họ vốn là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại, chỉ có con đường chết. Lão nhân không liếc nhìn họ một cái, mà hết sức chuyên chú thanh trừ kiếm khí cho Lục U U. Nhưng hai vị nhất phẩm kia thì luôn bị áp chế, không thể động đậy. Lúc này Mạc Thanh Dao cũng đang vô cùng lo lắng. Nhưng nàng không dám lên tiếng quấy rầy. Nhìn thấy vị lão nhân trước mắt này, kinh nghiệm giang hồ vốn phong phú của nàng cũng đoán được không sai thân phận của hắn. Lã Uyên, kiếm tiên đất hoang thành, nàng đã gặp qua, không phải người này. Nếu là vị kia trong hoàng thành, cũng không có khả năng hỏi đến sống chết của Lục U U. Cho nên người trước mắt, rất có thể chính là vị lục địa thần tiên ở Ẩn Tiên đảo xa ngoài Đông Hải, người đời gọi là Ẩn Tiên. Mạc Thanh Dao không nghĩ đến, sau lưng Lục U U, ngoài một Hứa tiên sinh ra, lại có một vị lục địa thần tiên nữa. “Bạch gia gia...” Ngay lúc này, Tiêu Thừa Bình tỉnh lại. Nàng đột nhiên ngồi dậy, nhìn xung quanh. Sau đó phát điên lao đến vị trí Bạch Kính Sơn vừa đứng. Chỉ là Bạch Kính Sơn đã hài cốt không còn, trên mặt đất chỉ còn lại một chút tro tàn, và bội kiếm của Bạch Kính Sơn đã vỡ vụn thành sắt vụn. Tiêu Thừa Bình vừa ho ra máu, vừa từng chút nhặt những mảnh vỡ kia lên, nâng trong lòng bàn tay, ôm vào ngực, đau đớn không muốn sống. Trong gần 20 năm cuộc đời của Tiêu Thừa Bình, không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch Kính Sơn là người quan trọng nhất của nàng. Nàng sinh ra chưa đầy một tháng, mẫu thân đã mất sớm. Phụ hoàng tuy sủng ái nàng hết mực, nhưng lúc đó thiên hạ chưa ổn định, phụ hoàng căn bản không có thời gian bồi nàng. Chỉ có lão nhân kia, kiếm thị của mẫu thân khi còn sống, trung bộc sau khi mất, từ đầu đến cuối, một mực không rời không bỏ nàng. Vì nàng dẹp yên mọi gian nan hiểm trở, theo nàng chơi, trêu nàng vui. Dành cho nàng tất cả yêu thương. Đối với Tiêu Thừa Bình mà nói, Bạch Kính Sơn sớm đã không còn là thân phận người hầu. Mà là một người thân còn gần gũi hơn cả phụ hoàng. Nhưng khi đối mặt với nguy hiểm, nàng lại trơ mắt nhìn lão nhân chết ngay trước mắt mình. Hai mắt Tiêu Thừa Bình trong khoảnh khắc đỏ ngầu một mảng. Nàng hận. Nàng hận những huynh đệ tay chân kia của mình. Hận cái thiên gia Hoàng tộc không chút tình nghĩa này. Hận cả... phụ hoàng mà nàng vẫn luôn coi là đại anh hùng hào kiệt đệ nhất thiên hạ. Đối với hắn mà nói, bọn họ, những hoàng tử này, đến cùng tính là gì? Cổ trùng sao? Để bọn họ liều ngươi chết ta sống, cuối cùng người sống sót, mới có tư cách trở thành người kế vị? Chẳng lẽ khi ngồi lên vị trí kia, liền thật sự không còn chút tình người nào sao? Tiêu Thừa Bình nhìn những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, rốt cục không kìm được, ngẩng đầu, thảm thiết thét dài lên trời. Cuối cùng một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi. Lý Huyền Thiên chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền tiếp tục thanh lý kiếm khí cho Lục U U. Kiếm khí này uy lực không mạnh, nhưng dầu gì cũng do kiếm Thần kia lưu lại, dù là hắn, một bên bận tâm thân thể Lục U U, muốn thanh lý cũng phải mất chút công phu. Nếu lúc này, có người quan sát Cửu Châu từ trên chín tầng trời. Sẽ thấy trên tấm bản đồ rộng lớn này, có một đạo kiếm quang xé rách hư không, đang dùng một tốc độ bất khả tư nghị từ nam hướng bắc, xẹt qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận