Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 1: Ngươi tốt, ta là Hứa Tri Hành

Chương 1: Ngươi khỏe, ta là Hứa Tri Hành.
Kéo dài mấy trăm năm chiến quốc loạn lạc, cuối cùng cũng trở thành lịch sử. Đại Chu triều trỗi dậy từ chỗ chẳng ai quan tâm, từng bước biến thành rồng, chiếm đoạt thiên hạ, diệt Lục Quốc, thống nhất Trung Thổ. Trở thành triều đại cường thịnh nhất trong thiên hạ. Chỉ là mấy trăm năm chinh chiến đã khiến thiên hạ thủng trăm ngàn lỗ. Trong đó, vấn đề lớn nhất chính là các thế lực giang hồ cát cứ, tông môn, bang phái ngang ngược không sợ, coi thường luật lệ Đại Chu. Vì thế, sau khi Đại Chu hùng mạnh vừa mới tiêu diệt xong Lục Quốc, lại mở ra một cuộc chiến đẫm máu hơn trên giang hồ. Trong cuộc đại chiến, có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy? Thiên hạ hưng vong, bách tính đều khổ.
Đại Chu, năm Khai Nguyên thứ nhất, giữa mùa xuân. Hai bên bờ sông Long Tuyền Hà chảy qua trung tâm Long Tuyền Trấn, liễu rủ thướt tha, cỏ mọc én bay. Chỉ là, thiên hạ mới bình định, nhân khẩu giảm sút do mấy trăm năm chinh chiến gây ra, không thể khôi phục ngay lập tức. Cho nên, dù tuyết tan xuân về, các con phố cuối hẻm của Long Tuyền Trấn vẫn không có nhiều người. Chỉ có tiếng nô đùa của lũ trẻ vô tư vô lo thi thoảng vang lên, thể hiện sự ngây thơ và tươi vui.
Nhưng hôm nay, Long Tuyền Trấn có một chuyện mới lạ đang xảy ra. Ở đoạn cuối sông Long Tuyền Hà chảy qua Long Tuyền Trấn, không biết từ bao giờ, người ta đã dựng lên mấy gian nhà tranh và một cái sân rộng rãi. Sáng sớm hôm nay, cư dân trong trấn đi làm đồng ở vùng ngoại ô đã thấy, trước cửa sân có dựng một cột buồm đỏ. Trên buồm viết mấy chữ lớn bằng mực tàu. Nhưng không ai đọc được. Phần lớn người biết chữ trong trấn đều bị Ngô quốc từng thống trị nơi này bắt và giết sạch từ nhiều năm trước. Số ít người còn sống thì vì giữ mạng nên hầu như không bao giờ nhắc đến việc mình biết chữ. Vậy nên, người qua lại chỉ xem đây là một chuyện mới mẻ, mà không biết rốt cuộc nơi này đang làm gì.
Điều khiến mọi người tò mò hơn là người thanh niên mặt mày hiền hòa luôn mỉm cười ngồi dưới chân cột buồm. Có người nhận ra, người này chính là gã tiểu khất cái đến Long Tuyền Trấn tị nạn không lâu trước đây, được bà Triệu Quả Phụ ở tửu phường hảo tâm cưu mang. Chỉ là mọi người không hiểu, gã tiểu khất cái sao lại đột nhiên thay đổi đến như vậy. Có một ông lão không nén nổi tò mò tiến lên hỏi: “Tiểu ăn mày, ngươi đang làm cái gì đấy?”
Người thanh niên bị ông lão gọi thẳng là tiểu ăn mày không hề giận, vẫn nở nụ cười ấm áp. “Thưa bác, ta đang chiêu sinh.”
Ông lão ngẩn người. “Chiêu sinh?”
Đây là một từ mới lạ. Người thanh niên biết ông không hiểu nên kiên nhẫn giải thích: “Chính là chiêu mộ học sinh, cho đi học đọc sách.”
Câu này thì ông lão đã hiểu. Nhưng sắc mặt ông thay đổi rõ rệt, những người xung quanh cũng không khỏi lộ vẻ kinh hãi. Chỉ có đám trẻ con vẫn ngây thơ nhìn người thanh niên. Ông lão liên tục lùi lại mấy bước, run rẩy chỉ vào người thanh niên, hồi lâu mới nói nên lời. “Ngươi là thầy dạy học? Ngươi biết đọc sách? Ngươi biết chữ? Trời sập rồi...Mau trốn đi, đừng có làm liên lụy chúng ta.”
Ông lão vừa nói vừa ba chân bốn cẳng chạy trối chết, cả nông cụ rơi trên đất cũng không buồn nhặt. Những người đứng xem cũng giống như gặp quỷ, quay người bỏ chạy. Người thanh niên bất đắc dĩ, vội lớn tiếng giải thích: “Chư vị, không cần hoảng sợ, Ngô quốc đã là chuyện quá khứ, hiện tại là thiên hạ Đại Chu, Đại Chu không giết người đọc sách…”
Nhưng căn bản không ai nghe hắn nói. Ngô quốc là gì? Đại Chu là gì? Trong ký ức của bọn họ, đó đều là những kẻ xem dân chúng như súc sinh. Trong chốc lát, nơi trước cửa vừa rồi còn náo nhiệt đã trở nên vắng vẻ. Người thanh niên bất lực thở dài, đứng dậy nhặt những nông cụ bị rơi rớt, để ngay ngắn trong sân, chờ họ quay lại lấy.
“Tri Hành ca, em mang cơm cho anh đây…”
Một giọng nói trong trẻo, tươi tắn vang lên phía sau lưng, người thanh niên quay lại, nhìn về phía ngoài viện, nơi có những bụi cỏ um tùm. Một cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, xách theo một hộp cơm, có vẻ hơi khó nhọc, bước nhanh về phía anh. Cô bé chỉ mặc áo vải bố, nhưng không giấu được vẻ linh lợi, ngây thơ. Người thanh niên nhanh chóng đi lên đón lấy hộp cơm, xoa đầu cô bé cười nói: “Trăn Trăn, vất vả cho em rồi, cảm ơn em.”
Cô bé vốn không có tên, mẹ của cô, bà Triệu Quả Phụ, luôn gọi cô là nha đầu. Về sau, người thanh niên đến, được bà Triệu Quả Phụ thu lưu, chăm sóc. Để tỏ lòng cảm kích, người thanh niên đặt cho cô bé tên Triệu Trăn. Tên nhũ Trăn Trăn. Đào chi yêu yêu, diệp tử Trăn Trăn, tràn đầy sức sống và sinh khí. Cũng vì lý do này mà cô bé có ấn tượng tốt với người thanh niên. Quan trọng hơn, người thanh niên còn thường kể cho cô nghe những câu chuyện nhỏ rất thú vị. Tỷ như chuyện Hằng Nga lên cung trăng, nàng Bạch Tuyết công chúa,… Vì vậy trong lòng bé Trăn Trăn, Tri Hành ca chính là người tốt nhất ngoài mẹ của cô.
Nghe người thanh niên nói cảm ơn, Trăn Trăn ngước mặt lên, cười rạng rỡ hơn cả hoa dại ven đường. Đôi mắt cong cong như hai vầng trăng non, khóe miệng có hai lúm đồng tiền sâu, tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thêm đáng yêu. Trên đường về sân, Trăn Trăn thấy cửa vắng hoe, nghi hoặc hỏi: “Tri Hành ca, sao không có ai vậy?”
Người thanh niên cười: “Không vội, mọi người cần chút thời gian thích nghi, thế sự đổi thay, trước sau cũng cần thời gian tiếp nhận thôi.”
Trăn Trăn không hiểu ý của người thanh niên, chỉ cảm thấy hình như lời đó rất có lý. “Giá mà em được làm học sinh của Tri Hành ca thì tốt quá…” Cô bé chợt hơi buồn, kéo kéo góc áo, lẩm bẩm vài câu.
Người thanh niên sững người, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô bé: “Em còn nhỏ, có nhiều kiến thức và đạo lý, học sớm chưa hẳn đã tốt.”
Theo cách nói của quê anh, cô bé hiện tại đang ở độ tuổi mầm non. Ở độ tuổi này, nên ngây thơ hồn nhiên, vui chơi chạy nhảy chứ không nên bị giam mình trong sách vở. Trăn Trăn dù đã nghe qua nhiều lần, vẫn hỏi: “Vậy khi nào em mới được làm học sinh của anh?”
Người thanh niên nghĩ ngợi một chút, đứng lên, đưa tay lên đo bộ ngực mình, sau đó lại hạ tay xuống bụng, dịu dàng nói: “Khi nào Trăn Trăn lớn đến bằng chỗ tay anh đặt, là được.”
Trăn Trăn ngước mặt lên, nhìn tay anh khoa tay, cười khúc khích: “Tuyệt quá, vậy em nhất định sẽ ăn thật nhiều cơm, mau chóng cao lớn…“
“Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt, Trăn Trăn luôn bình an, chóng lớn nhé… “
Cô bé liên tục gật đầu. “Ừ, em biết rồi, Tri Hành ca nhất định phải chờ em đó nha.”
“Được…”
Trong sân vắng vẻ, nhờ có cô bé mà thêm mấy phần sinh khí. Dù vẫn chưa chiêu mộ được học sinh nào, người thanh niên vẫn không có vẻ gì là sốt ruột. Mở hộp cơm ra, anh lấy một đĩa rau măng tươi xào và một bát cơm ngô, thong thả nhai kỹ nuốt chậm.
“Tri Hành ca, măng này là em cùng mẹ cùng đi hái, ăn rất ngon đấy, anh ăn nhiều vào.”
“Ừ, được…”
“Có ai ở đây không?”
Đúng lúc đó, một giọng nói từ ngoài viện vang lên. Người thanh niên và cô bé cùng nhìn ra cửa, thấy một thiếu niên mười mấy tuổi đang đứng ngoài cửa, chân còn do dự, muốn vào nhưng lại chùn bước. Người thanh niên nuốt nốt đồ ăn trong miệng, đặt bát đũa xuống, đứng dậy đi ra sân, nhìn thiếu niên đáp lời: “Ngươi khỏe, ta là Hứa Tri Hành, là viện trưởng Tri Hành học đường ở đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận