Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 43: Quỷ đả tường

Chương 43: Quỷ đánh tường Tiến vào Đào Lâm, ba người cưỡi ngựa từng bước một đi vào, quả nhiên như lời Trình sư huynh đã nói, cảnh sắc càng lúc càng đẹp. Bên trong, cây đào không chỉ càng thêm tráng kiện, hoa đào nở cũng rõ ràng càng thêm rực rỡ. “Cũng lạ thật, cùng một mảnh đất, vì sao càng đi vào trong này cây đào lại càng mọc tốt? Chẳng lẽ trong này có điều gì huyền bí?” Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Trình sư huynh cười nói: “Cho nên mới nói mảnh Đào Lâm mười dặm này có thể trở thành một cảnh quan lớn của huyện An Nghi, thậm chí toàn phủ Dương Châu.” “Nghe nói còn có chuyện thần kỳ hơn.” Nghe Trình sư huynh nói vậy, hai thiếu nữ đều cảm thấy hứng thú. “Còn có gì nữa? Trình sư huynh huynh mau nói đi.” Trình sư huynh liếc mắt nhìn vị thiếu nữ áo trắng, thấy nàng cũng đang nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ tò mò. Nội tâm không khỏi một trận thỏa mãn. Hắn hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Nghe nói mười dặm Đào Hoa này không chỉ có mức độ diễm lệ không giống nhau, ngay cả thời kỳ nở hoa cũng khác biệt.” “Chỗ chúng ta vừa vào, hoa đào chẳng khác gì hoa đào bình thường, tháng hai nở hoa, thời gian nở hoa cũng chỉ năm sáu ngày.” “Nhưng càng đi vào trong, thời gian nở hoa của những hoa đào này càng dài.” “Nghe nói, ở tận cùng bên trong có một mảnh Đào Lâm, hoa đào nở rộ có thể duy trì một hai tháng, có thể từ xuân phân đến tận lập hạ, kéo dài không tàn.” “Nhưng do huyện An Nghi hạn chế, người ta nói mảnh Đào Lâm đó thuộc về tư nhân, người ngoài không được vào. Một lát nữa chúng ta chắc cũng thấy được.” Nghe Trình sư huynh nói xong, hai vị thiếu nữ đều thấy mới lạ. Hoa đào thấy nhiều, nhưng hoa đào đặc thù thế này thì thật đúng là lần đầu nghe nói. Mấy người cũng có chút nôn nóng muốn được nhìn thử mảnh Đào Lâm mà hoa nở được một hai tháng. Ba người cưỡi ngựa, dù chỉ là đi chậm rãi, nhưng cũng nhanh hơn người bình thường đi bộ.
Vượt qua đám Đào Lâm phía trước, giữa rừng hoa rực rỡ, ba người bỗng nhiên sáng mắt. Bọn họ thấy cách đó không xa, có một cụm Đào Hoa rõ ràng là hoa lệ hơn.
“Trình sư huynh, có phải rừng đào kia là nơi huynh nói không?” Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm kinh ngạc hỏi.
Trình sư huynh ngẩng đầu nhìn ngắm, gật đầu nói: “Hẳn là nơi đó, hoa đào rõ ràng khác biệt.” “Đi, chúng ta mau qua xem.” Ba người giục ngựa tiến lên, rất nhanh liền chạy tới trước vùng rừng đào kia. Nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, dù là vị thiếu nữ thanh lãnh, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Nơi này, cây đào nào cũng đặc biệt tráng kiện, trên cành trụi lá, treo đầy những đóa hoa to hơn hoa đào bình thường rất nhiều. Màu sắc cũng rõ ràng có nhiều lớp. Hoàn toàn xứng đáng hai chữ kỳ quan.
“Đẹp thật...” Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng lên tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ rung động. Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm cũng một vẻ si mê. Ngay cả Trình sư huynh là nam nhi, cũng không tự chủ đắm chìm vào đó.
Sau một hồi, thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm bỗng nhiên cau mày nói: “Đẹp thì đẹp, có điều hàng rào này đúng là chướng mắt quá, Đào Lâm đẹp như vậy, sao lại phải rào lại?” Đúng vậy, phía ngoài rừng đào này có một vòng hàng rào làm bằng cây trúc vây lại. Ngay cả cửa cũng không có, rất hiển nhiên là không muốn người ngoài vào.
Trình sư huynh bất đắc dĩ nói: “Nơi này là đất tư nhân, chắc chủ nhân ở đây cũng không phải là người rộng lượng, có mỗi một đám Đào Lâm thôi mà cũng rào lại.” Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm phụ họa theo. “Đúng thế, đúng là quá hẹp hòi.” Thiếu nữ áo trắng khẽ cười, nói: “Nếu người ta không cho xem, vậy chúng ta về thôi.” Trình sư huynh vội nói: “Được, chúng ta về thôi, ta dẫn Thanh Dao sư muội đi chỗ khác ngắm.” Nói rồi, hai người đã quay đầu ngựa, định trở về. Nhưng thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm vẫn còn chưa đã, vẫn đang dừng lại quan sát. Thiếu nữ áo trắng thấy nàng không đi cùng, lên tiếng gọi: “Thanh Chi, đi thôi.” Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm mím môi, đang định rời đi, nhưng lại khựng lại. “Thanh Dao sư tỷ, tỷ nghe này, bên trong hình như có động tĩnh.” Thiếu nữ áo trắng nghe vậy cũng dừng lại, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên phát hiện có tiếng động. Nàng bỗng nhiên sáng mắt, khẽ nói: “Kiếm... Người ở bên trong đang luyện kiếm.” Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm lập tức hứng thú. “Ở đây lại có người luyện kiếm? Thanh Dao sư tỷ, chúng ta vào xem một chút đi!” Thiếu nữ áo trắng lắc đầu. “Thanh Chi, đừng nghịch ngợm, nơi này có rào chắn, rõ ràng là không muốn cho người ta vào, đừng gây chuyện.” Nào ngờ, thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm lại không quan tâm, đã nhảy xuống ngựa, nói: “Ôi sư tỷ, chỉ xem một chút thôi mà, nói không chừng chúng ta còn có thể cùng họ kết giao, kết bạn bằng hữu đấy.” Vừa dứt lời, thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm liền vận khinh công, nhảy lên, vượt qua rào chắn.
“Thanh Chi...” Thiếu nữ áo trắng vội quát, nhưng đã không thấy bóng dáng đối phương. Bất đắc dĩ, nàng đành phải nhảy lên theo.
Trình sư huynh thấy hai người đều đã vào trong, đành phải cột ngựa tốt lại, rồi cũng nhảy vào.
Đây là Đào Lâm ở hậu viện học đường, là do năm đó Hứa Tri Hành tự tay trồng. Sau vì nguyên nhân Kiếm Khí Thạch, Hứa Tri Hành lo làm bị thương người vô ý đi vào nơi này, nên mới dùng rào chắn vây lại, đồng thời nhờ Lâu Huyện ra thông cáo của phủ, cấm người ngoài vào.
Ngoài ra, Hứa Tri Hành còn viết chữ Mặc Bảo ẩn chứa Hạo Nhiên chân khí lên từng cây đào ở bên ngoài Đào Lâm. Tạo thành một lực trường gây mê loạn, nếu có người vô ý đi vào đây, sẽ bị lực trường làm cho mê hoặc, mãi mãi không thể đến gần Kiếm Khí Thạch. Chỉ cần quay đầu trở lại, là có thể quay về phía bên kia rào chắn.
Cho nên, ba người sau khi đi vào, không chút nào ngoài ý muốn rơi vào bên trong lực trường này. Lúc đầu bọn họ còn chưa phát giác, nhưng sau khi đi được một đoạn, thiếu nữ áo trắng dẫn đầu phát hiện ra điều không ổn.
Nàng gọi hai người lại, cau mày nói: “Dừng lại, không đúng...” Hai người kia dừng bước, có chút nghi hoặc. “Sao thế sư tỷ?” Thiếu nữ áo trắng trầm ngâm một lát, chỉ về phía trước. “Âm thanh truyền đến từ hướng kia, theo âm thanh này suy đoán, không thể quá xa. Nhưng khoảng đường chúng ta vừa đi chắc chắn đã quá khoảng cách phát ra âm thanh này. Mà giờ nghe, âm thanh kia cũng không hề thay đổi.” Nghe nàng nói vậy, hai người sững người, sau đó suy nghĩ lại, trên mặt lộ ra chút hoang mang. “Sao lại vậy được? Sư tỷ, đây là tình huống gì?” Trình sư huynh cũng một vẻ ngưng trọng, không ngờ lại gặp chuyện như thế này. Thiếu nữ áo trắng cũng không biết tại sao lại thành như vậy. Chỉ là nàng nhớ tới mấy câu chuyện dân gian, nói rằng đôi khi đi một mình vào ban đêm, sẽ thấy con đường dưới chân trở nên dài thật dài, đi mãi cũng không hết. Trong dân gian gọi đây là quỷ đánh tường. Nghĩ tới đây, thiếu nữ áo trắng cũng có chút bối rối. Nhưng nàng vẫn tỉnh táo phủ nhận ý nghĩ của mình. Với một người tu luyện võ đạo đến cảnh giới luyện được chân khí, cho dù có con quỷ thật sự đứng trước mặt, nàng cũng có thể không chút sợ hãi vung kiếm chém giết.
Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm cũng nghĩ đến cùng một chỗ với nàng. Nhưng dù sao đều không phải người bình thường, chỉ là trấn tĩnh lại một chút là bình tĩnh ngay.
“Vậy bây giờ phải làm gì?” Thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm hỏi.
Trình sư huynh quay đầu nhìn, thấp thoáng thấy được hàng rào khi nãy, thế là liền nói: “Hay là chúng ta quay về đi?” Thiếu nữ áo trắng không nói gì, còn thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ thẫm lại không chịu. “Cứ thế mà về thì oan uổng quá. Cái đám Đào Lâm này dám khinh ta, ta sẽ phá nát nó...” Nói xong, nàng trực tiếp rút trường kiếm ra, muốn vận chân khí san bằng Đào Lâm.
“Dừng tay...” Đúng lúc này, một tiếng quát mang theo giận dữ vang lên, hai bóng dáng xinh đẹp từ chỗ sâu trong Đào Lâm đi ra, đứng trước mặt ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận