Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 420: Việc làm đổi lấy đồ ăn

"Dương Phu, mang lương thực ra một phần, nấu cơm." Hứa Tri Hành phân phó nói. Dương Phu nhẹ gật đầu, bắt đầu dọn dẹp vật tư. Mở túi trữ vật ra xem xét, trên mặt không khỏi vui mừng. Không ngờ Hứa Tri Hành đi ra ngoài một chuyến mà mang về nhiều lương thực như vậy, nhiều như vậy lương thực đủ cho đám người bọn họ ăn trong một khoảng thời gian. Chỉ là Hứa Tri Hành lại không hài lòng lắm. “Dương Phu, loại túi trữ vật Tiên Khí như của ngươi có thể lấy được nhiều hơn không?” Dương Phu lập tức hiểu ý Hứa Tri Hành. Chỉ là hắn khó xử lắc đầu. “Cái này của ta là do sư phụ tổ truyền lại từ rất lâu, ta chưa từng thấy ai khác có bảo vật này.” Hứa Tri Hành cũng có chút bất đắc dĩ, sớm biết vậy, ban đầu ở Cửu Châu nên hỏi Dạo Quang về kiến thức liên quan tới Tiên Khí. Nếu luyện chế được thứ này, chỉ cần biết nguyên lý, với tu vi của hắn đương nhiên có thể luyện chế được. Đúng lúc bất đắc dĩ, Dương Phu lại nói thêm: “Nhưng thần tộc chắc chắn cũng có Thần khí tương tự. Trong năm vị chủ thần tối cao của thần tộc có một vị được xưng là Chúa Tể Không Gian. Nếu họ đã tạo ra được cả một thần giới thì việc rèn ra một Thần khí giống túi trữ vật chắc không khó.” Hứa Tri Hành nhẹ gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Lần tới đến thành trấn, có thể hỏi thăm một chút. Nếu có thể kiếm được nhiều loại pháp bảo này để làm kho chứa lương thực, hắn cũng không cần ba hôm hai bữa chạy đến những thành trấn kia nữa. Chỉ là khó cho hắn, đường đường là tổ sư Nho Đạo, lại muốn đi làm hành vi t·r·ộ·m c·ướp. Đương nhiên, Hứa Tri Hành không phải là kẻ hủ nho. Nhân tộc và thần tộc là kẻ thù không đội trời chung, kẻ yếu thì phải mạnh mẽ hơn chính là thủ đoạn tất yếu. Việc này không liên quan phẩm hạnh, không phân thiện ác. Nên hắn làm cũng sẽ không có nửa điểm gánh nặng trong lòng. Hứa Tri Hành nhìn đám người kia, sau khi đến sơn cốc, việc đầu tiên là đến trước mặt Hứa Tri Hành, thành kính q·u·ỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất. Sau đó bắt đầu cầu nguyện. Hứa Tri Hành nhíu mày, thản nhiên nói: “Ta lệnh cho các ngươi, đứng lên.” Những người kia chấn động trong lòng, rõ ràng có chút không thích ứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên. “Ta tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất, từ giờ trở đi, hủy bỏ lễ q·u·ỳ lạy phủ phục, thay bằng ôm quyền, về sau khi thấy ta, các ngươi có thể dùng lễ ôm quyền để tỏ lòng tôn trọng.” Nói rồi, hắn làm mẫu cho đám người xem. Chỉ là khiến Hứa Tri Hành câm nín là, bọn họ đều cúi đầu, căn bản không nhìn hắn làm mẫu. Bởi vì trong lòng nhân loại ở thế giới này có một thiết luật, Thần Linh không thể nhìn thẳng. Nhìn thẳng Thần Linh sẽ bị coi là bất kính với Thần Linh. Hứa Tri Hành bất đắc dĩ, đành phải lần nữa ra lệnh. “Ngẩng đầu, nhìn ta.” Bọn họ không dám động. Hứa Tri Hành đành phải giận dữ nói: “Đây là muốn vi phạm mệnh lệnh của ta sao? Ngẩng đầu lên, nhìn ta...” Mất một lúc lâu, Hứa Tri Hành mới khiến họ miễn cưỡng học được lễ ôm quyền. Đây không phải là dạy học trong học đường, mà cơ hồ là tái tạo thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của những người này. Độ khó cao khiến Hứa Tri Hành cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Bận rộn hồi lâu, đồ ăn cũng đã nấu xong. Có lẽ là do quá đói, trong mắt những người này rốt cuộc có một tia phản ứng khác thường. Thấy tia khác thường này, Hứa Tri Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, bọn họ cho dù thành kính tín ngưỡng Thần Linh thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn cản bản năng đói khát. Nếu tín ngưỡng Thần Linh đến mức ngay cả đói khát cũng bỏ qua được thì thật là hết cách cứu chữa. “Hứa tiên sinh, có thể ăn cơm chưa?” Dương Phu chạy tới hỏi. Ai ngờ Hứa Tri Hành lại lắc đầu nói: “Chờ một lát.” Dương Phu không hiểu. Hứa Tri Hành đi đến trước mặt những người kia, vẫy tay một cái, một bát cơm rơi vào tay hắn. “Muốn ăn cơm không?” Hứa Tri Hành thản nhiên hỏi. Mọi người đều cúi đầu, hai tay chắp trước ngực, bắt đầu cầu nguyện. Theo thói quen ngày xưa, họ chỉ cần cầu nguyện Thần Linh, mới được ban ân. Nhưng Hứa Tri Hành không cho họ bát cơm kia, mà đổ lại vào nồi, sau đó nói với họ: “Muốn ăn cơm, cầu nguyện vô ích. Từ nay về sau, dù các ngươi có cầu nguyện ta từng giây từng phút, cũng sẽ không nhận được nửa phần đồ ăn nào.” Mọi người đồng loạt ngừng lại, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Hứa Tri Hành đưa tay chỉ vào đống đá gần đó, nói: “Muốn ăn cơm, rất đơn giản, dựa vào hai tay lao động, làm việc. Chỉ có người tham gia lao động, mới có thể dựa vào ta nhận được đồ ăn, mới có cơm ăn. Hiểu chưa?” Bọn họ tự nhiên không hiểu, sau đó Hứa Tri Hành cùng Dương Phu bắt đầu làm mẫu cho họ, cái gì gọi là làm việc. Những hòn đá này đều do Mạc Thanh chỉ huy Mặc Uyên Kiếm chém ra. Mục đích đương nhiên là để xây phòng. Những người này bụng đói meo, thân thể yếu ớt, đương nhiên không làm được nhiều việc. Nhưng Hứa Tri Hành bảo họ làm việc không phải thật sự để họ xây phòng, mà là muốn cho họ biết, là người, muốn sinh tồn, không phải dựa vào cầu nguyện Thần Linh, mà là phải dùng đôi tay của mình lao động, làm ra của cải. Có được thù lao như vậy mới có tôn nghiêm của bản thân. Đương nhiên, thay đổi tư duy này không phải chuyện một sớm một chiều. Hứa Tri Hành cũng không vội. Thế giới bên ngoài đã suy yếu quá lâu, cũng không kém chút thời gian này. Về sau mỗi ngày, những người này mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Hứa Tri Hành kiên nhẫn dạy họ những lễ nghĩa liêm sỉ và cốt khí của một người, dạy họ cách s·ố·n·g sót. Không chỉ vậy, Hứa Tri Hành còn truyền thụ võ đạo cho họ. Bằng cách quán đỉnh, trực tiếp truyền vào đầu họ. Sau đó ra lệnh cho họ phải chăm chỉ học tập. Dù với thần trí hỗn độn của họ thì việc luyện được võ đạo cao phẩm cấp gần như không thể. Nhưng ít ra có thể giúp thân thể họ trở nên khỏe mạnh. Tục ngữ nói, thân cường thể kiện, dũng khí tự nhiên sinh ra. Có đủ dũng khí, cái eo tự nhiên cũng sẽ thẳng hơn. Chỉ là dù Hứa Tri Hành đã cố gắng dạy bảo, tiến bộ của những người này cũng không lớn. Ngược lại, Dương Phu và Nguyệt Nữ dưới sự dạy bảo của hắn, võ đạo lần lượt đột phá cảnh giới. Thậm chí đều đạt đến trình độ ngũ phẩm. Điều khiến Hứa Tri Hành bất ngờ nhất là Cỏ Non. Chỉ trong vòng ba tháng, thiếu nữ này đã như thay da đổi thịt, khác hẳn với khi mới được cứu tới. Dù vẫn nhát gan, không dám trái lời Hứa Tri Hành, nhưng đã có quan niệm riêng, đồng thời có khát vọng tiến thủ. Mỗi ngày tu luyện võ đạo không cần Hứa Tri Hành ra lệnh, nàng cũng sẽ chăm chỉ rèn luyện. Mà thành tích cũng rất tốt, dù trong ba tháng chưa nhập phẩm nhưng khí huyết rõ ràng sung mãn hơn rất nhiều. Sự thành công của Cỏ Non càng thêm củng cố lòng tin của Hứa Tri Hành, những người này dù đã c·h·ết lặng, nhưng chỉ cần còn sống, cũng không nhất định không có khả năng cứu vãn. Là lãnh tụ của nhân đạo, đầu tiên hắn không thể từ bỏ bọn họ, chỉ cần hắn không buông tay, những người này vẫn còn hy vọng. Chỉ là rất nhiều chuyện vốn dĩ là như vậy, làm việc tốt thường khó khăn. Trong ba tháng này, Hứa Tri Hành lấy lương thực ở các thành trấn rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của thần tộc. Kết hợp với việc Chân Thần hỏa diễm phát hiện trước đó, thần giới đã điều động xuống rất nhiều Thần Linh. Để giăng ra một cái thiên la địa võng nhắm vào Hứa Tri Hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận