Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 304: Nối giáo cho giặc

Chương 304: Nối giáo cho giặc Từ Song Giang Thành chạy về hướng tây tám trăm dặm, địa thế dần dần hiểm trở. Trên đường phần lớn là núi cao vực sâu, thường có vượn hú hạc kêu, hổ gầm côn trùng kêu vang. Bên cạnh đường núi hoang cổ, hai người dừng lại trước một ngôi chùa cổ rách nát hoang vu. Hứa Hồng Ngọc một đôi chân ngọc đi qua mấy trăm dặm đường núi, vẫn không nhiễm chút bụi trần nào. Dẫm lên cành khô lá rụng, tựa như một đôi bạch ngọc rơi vào nơi ô uế, sáng bóng trơn mịn, không hề bị chút ô nhiễm nào.
"Hồng Ngọc, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút nhé."
Cũng đi qua mấy trăm dặm đường núi, Mạc Thanh Dao trạng thái không tốt bằng Hứa Hồng Ngọc. Dù sao nàng đã mất đi tu vi cao siêu năm xưa, mỗi ngày đi xuyên qua núi rừng hiểm trở, chắc chắn có chút mệt mỏi. Chùa cổ tuy tàn phá, nhưng cũng coi như sạch sẽ. Mạc Thanh Dao từ bên ngoài cắt một bó lớn cỏ khô trải trên mặt đất, đây chính là giường chiếu buổi đêm của nàng. Về phần Hứa Hồng Ngọc, không cần quan tâm đến nàng. Đứa nhỏ này xưa nay không ngủ. Cho dù thật sự buồn ngủ, nhiều lắm chỉ cần ngồi xuống nhập định một lát, sẽ lại có thể hoạt bát như thường.
Nhìn Hứa Hồng Ngọc, một vấn đề từng làm Mạc Thanh Dao băn khoăn từ nhỏ bỗng dưng được giải quyết dễ dàng. Đó chính là cá có thể ngủ hay không. Bây giờ xem ra, có vẻ như không cần.
Trải xong giường chiếu, Mạc Thanh Dao lại đi ra ngoài, nói là đi nhặt một chút củi khô về. Trên đường về, Mạc Thanh Dao vừa hay nhìn thấy một khe núi, nhìn mình cả người đầy bụi bặm, liền cởi quần áo nhảy xuống tắm rửa cho đã. Sau khi thoải mái hài lòng, Mạc Thanh Dao mới ôm củi khô trở về. Nhưng khi trở lại chùa cổ, lại phát hiện Hứa Hồng Ngọc đã biến mất.
"Hồng Ngọc, Hồng Ngọc? Ngươi ở đâu?"
Mạc Thanh Dao gọi vài tiếng, không có ai đáp lại. Xoay người định đi ra ngoài chùa cổ tìm kiếm, một đạo linh quang vụt lóe lên, chui vào mi tâm nàng. Trong linh quang đó chỉ có một câu quanh quẩn trong đầu nàng.
"Thanh Dao tỷ, yên tâm, ta sẽ quay lại rất nhanh."
Hóa ra là Hứa Hồng Ngọc để lại một đạo linh lực. Đây là thủ đoạn đặc hữu của Hứa Hồng Ngọc. Mạc Thanh Dao đã sớm biết. Dù sao Hứa Hồng Ngọc cũng là cao thủ nhất phẩm, nếu như ở thành trấn có người nàng còn hơi lo lắng, nhưng nơi này là rừng núi thâm sơn, có nguy hiểm thì sao bằng lòng người? Chắc không biết trong rừng này giấu một vị lục địa thần tiên chứ?
Sau đó Mạc Thanh Dao yên tâm nhóm lửa, nướng mấy củ khoai lang mới đào được, chờ Hứa Hồng Ngọc trở về.
Mà lúc này, Hứa Hồng Ngọc đang ở đâu?
Cách chùa cổ không xa, có một khu rừng hoang, tiêu điều lạnh lẽo, gió âm thổi từng cơn. Hứa Hồng Ngọc đang đi trong khu rừng hoang này. Không chỉ có nàng, ở phía trước nàng, còn có một người. Một bà lão đã ngoài sáu mươi tuổi. Bà lão tươi cười thân thiện hiền hòa, tựa hồ đang dẫn đường cho Hứa Hồng Ngọc.
"Cô nương, nhà ta sắp đến rồi, ngay phía trước thôi."
Hứa Hồng Ngọc im lặng không nói, chỉ chăm chăm nhìn phía trước, như có điều suy nghĩ. Lại đi thêm khoảng hai ba dặm, đến nơi sâu trong rừng hoang. Lúc này sắc trời đã tối sầm, bốn phía tối om gió lạnh gào thét, rất đáng sợ. Bà lão đi trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Hứa Hồng Ngọc cười hắc hắc không ngớt. Hai bên khóe miệng cũng nứt ra một đường cong khó tưởng tượng, hai mắt trợn ngược, hốc mắt lớn đến nỗi con ngươi của bà ta trông như hai hạt đậu xanh.
"Hắc hắc hắc... Cô nương, đến nhà rồi..."
Thông thường, một thiếu nữ nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ sợ đến chết khiếp, la hét liên tục. Nhưng Hứa Hồng Ngọc lại khiến bà lão kia thất vọng. Nàng vậy mà không có chút phản ứng nào, ngược lại nhìn bà ta như nhìn khỉ, khiến trong lòng bà ta có chút run rẩy. Ngay lúc này, một tiếng hổ gầm truyền đến. Từ trong bóng tối ở nơi sâu trong rừng hoang, bước ra một bóng hình khổng lồ. Bà lão thấy vậy, nhẹ nhàng dậm chân một cái, thân hình liền muốn biến mất. Nhưng Hứa Hồng Ngọc dường như đã sớm liệu đến ý định của bà ta, nhẹ giọng quát:
"Muốn đi? Đừng vội như vậy chứ..."
Vừa dứt lời, trên mặt đất liền xuất hiện hai cây dây leo. Với tốc độ cực kỳ kinh khủng thuận thế trồi lên, trực tiếp quấn chặt lấy thân thể bà lão. Bà lão kinh hãi nhìn dây leo trên người, khó có thể tin được. Dây leo làm sao có thể trói được thân thể bà ta? Nàng dù mang hình dáng người, nhưng lại không phải người...
Bà lão hoảng sợ kêu cứu: "Sơn Quân, cứu ta..."
Hứa Hồng Ngọc nhìn về phía bóng dáng to lớn bước ra từ trong bóng tối, hứng thú nói:
"Ngươi là thứ gì? Chẳng lẽ là con cọp được nhắc đến trong sách? Dáng dấp xấu quá à..."
Quái vật khổng lồ kia là một con mãnh hổ trán trắng mắt vàng, cao đến hai mét, thân dài chưa kể đuôi cũng phải dài bốn năm mét. Điều kỳ lạ là con mãnh hổ này lại còn là một con biến chủng, chắc hẳn bị bạch tạng, toàn thân lông tóc đều màu trắng như tuyết. Cực kỳ khác thường. Có điều, có lẽ vì ở trong bùn đất lâu nên trên người có không ít vết bẩn. Cho nên dù toàn thân lông trắng, trông cũng không dễ nhìn, ngược lại bẩn thỉu, tăng thêm vài phần hung ác.
Hứa Hồng Ngọc đứng trước mặt nó, giống như một con mèo Kitty nhỏ yếu bình thường. Nhưng con mãnh hổ này nhìn Hứa Hồng Ngọc, không hiểu sao trong lòng lại có chút run rẩy. Ánh mắt từ khát máu cùng hung tàn, biến thành cẩn thận từng li từng tí.
"Sơn Quân, cứu ta..."
Bà lão kia vẫn đang kêu cứu, nhưng con mãnh hổ không thèm liếc nhìn bà ta một cái.
Trong núi rừng cổ xưa, luôn lưu truyền một tin đồn. Nghe nói những người bị mãnh hổ trong núi ăn thịt, sau khi chết hồn phách sẽ hóa thành ma cọp vồ, nhập vào thân mãnh hổ. Thậm chí còn có thể giúp mãnh hổ lừa gạt người đi đường thành miếng ăn trong miệng nó. Thành ngữ "nối giáo cho giặc" chính là từ đó mà ra.
Lúc Mạc Thanh Dao ra ngoài nhặt củi chưa về, con ma cọp vồ biến thành bà lão thấy Hứa Hồng Ngọc một mình trong chùa cổ liền nổi lòng tà, dụ dỗ Hứa Hồng Ngọc đi vào trong núi sâu. Bà ta là phàm phu tục nhãn, làm sao nhìn ra được Hứa Hồng Ngọc bất phàm? Hứa Hồng Ngọc dù liếc mắt một cái đã nhìn ra nội tình của bà lão, nhưng lại không vạch trần. Chẳng qua cảm thấy thú vị, liền đi theo bà lão vào trong, muốn xem còn có trò vui gì. Đến khu rừng sâu này, nàng cảm thấy khí tức của con mãnh hổ. Rất hiển nhiên, đây là một con hổ núi đã thành tinh, trên thân hung sát khí khá kinh người. Mà từ ánh mắt khát máu của nó mà xem, con mãnh hổ này hẳn đã ăn không ít người.
Chỉ là mãnh hổ chung quy vẫn chỉ là mãnh hổ, dù được khí hậu, tâm tính phần lớn vẫn là làm theo bản năng. Cho nên dù Hứa Hồng Ngọc - một dị loại chi tổ - ở trước mặt, nó nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy có chút kiềm chế, cũng không phát giác được sự áp chế bản nguyên của Hứa Hồng Ngọc với dị loại tương tự linh hồn.
"Sơn Quân, cứu ta..."
Bà lão lần nữa kêu cứu. Hứa Hồng Ngọc mất kiên nhẫn liếc nhìn bà ta, nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng. Dây leo quấn quanh người bà ta đột nhiên co rút nhanh, linh lực bám trên dây leo trực tiếp xoắn nát con ma cọp vồ thành mây khói. Hành động này như một mồi lửa đốt ngòi nổ, khiến con mãnh hổ trong nháy mắt nổi điên. Trực tiếp lao tới. Trong nhất thời, cuồng phong gào thét, hổ gầm vang động cả núi rừng.
Ở xa trong chùa cổ, Mạc Thanh Dao không khỏi giật mình, liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, nhịn không được đứng dậy đi tới cửa, nhìn về phía khu núi rừng sâu xa kia, như có điều suy nghĩ.
Hình ảnh quay lại chỗ Hứa Hồng Ngọc. Chỉ thấy con mãnh hổ bay nhào tới bị nàng một chưởng ấn xuống đầu, gí xuống đất, mặc cho nó giãy dụa thế nào cũng không thể đứng dậy.
"Hả? Ngươi cái đồ quái dị này, còn muốn ăn ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận