Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 11: Kẻ ngoại lai

Chương 11: Kẻ ngoại lai
Năm tháng dần trôi, thời gian thấm thoắt. Chớp mắt đã đến hạ chí. Vốn dĩ Hứa Tri Hành định cho bọn trẻ nghỉ hè, ở nhà tránh nóng. Nhưng không hiểu sao, rõ ràng đã là mùa hè nóng bức, trong học đường vẫn cứ mát mẻ như đầu hạ. Bọn trẻ lại càng muốn đến học đường đi học. Đã vậy, Hứa Tri Hành liền tiếp tục cho nhập học. Vừa hay tháng hai năm sau, An Nghi Huyện muốn tổ chức kỳ thi huyện đầu tiên kể từ khai quốc Đại Chu. Coi như nhân lúc gấp rút, bọn trẻ cũng có thể cùng đi tham khảo. Thi đậu hay không không quan trọng, có được một lần trải nghiệm cũng coi như là có thêm một phần từng trải. Về việc tại sao học đường lại khác biệt với thời tiết nóng bức bên ngoài, Hứa Tri Hành cũng hiểu sơ qua nguyên do. Tất cả đều là bởi vì hắn. Từ lập hạ đến hạ chí, hơn một tháng trời, một mặt là do hắn tu dưỡng, mặt khác có Vũ Văn Thanh tu hành thụ đồ trả lại. Hạo Nhiên chân khí trong người Hứa Tri Hành có biến hóa không nhỏ. Khi chân khí của hắn đạt đến mười sợi, những Hạo Nhiên chân khí đó vẫn cứ hội tụ về một chỗ, ngưng tụ thành một đạo chân khí càng thêm ngưng thực, càng thêm to lớn. Hứa Tri Hành hiểu rõ, đây chính là nhập phẩm mà Nho học chí thánh nói tới. Nho học chí thánh chia Hạo Nhiên chân khí và tu hành Nho đạo thành cửu phẩm tam cảnh. Cửu phẩm thấp nhất, đến nhất phẩm cao nhất, sau nhất phẩm còn có tam cảnh. Cuối cùng tu thành Nho thánh. Hứa Tri Hành hiện tại đã thành công tu thành nho sĩ cửu phẩm. Mười sợi chân khí hội tụ thành một đạo, đợi khi ngưng tụ ra đạo ngưng thực chân khí thứ hai thì sẽ là nho sĩ bát phẩm. Bốn đạo ngưng thực chân khí là thất phẩm...Cứ thế suy ra. Bây giờ đã thành công nhập phẩm, tự nhiên trên người Hứa Tri Hành lại tỏa ra một loại khí chất đặc trưng của nho sĩ. Khí chất này có thể ảnh hưởng đến người bên cạnh và sự vật, thậm chí cả thiên địa. Vì sao người xưa nói người bạn hiền lương sẽ khiến phẩm chất của ta ngày càng tốt đẹp hơn? Đại khái chính là nguyên nhân này. Thêm vào việc có Vũ Văn Thanh trả lại tu vi, Hứa Tri Hành không chỉ vào được cửu phẩm, ngoài đạo chân khí ngưng thực kia, trong cơ thể hắn còn có năm sợi chân khí thông thường. Khoảng cách đến bát phẩm hình như cũng không xa. Vũ Văn Thanh không hổ là kỳ tài ngút trời, trong thời gian ngắn hơn một tháng liền nuôi ra được bảy sợi chân khí. Tốc độ tu hành còn nhanh hơn cả tiên sinh Hứa Tri Hành. Bất quá gần đây tiến triển của Vũ Văn Thanh dường như chậm lại. Tu hành Nho đạo, quan trọng nhất là tính cách và văn tài. Với tuổi của Vũ Văn Thanh, cùng với sự hiểu biết về Nho học của hắn, có thể nuôi ra bảy sợi Hạo Nhiên chân khí cũng đã là cực kỳ khó khăn. Muốn tiếp tục tiến bộ, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian lắng đọng. Về chuyện này, cả tiên sinh Hứa Tri Hành lẫn đệ tử Vũ Văn Thanh đều không nóng nảy, mọi thứ thuận theo tự nhiên. Ngày ngày trôi qua, đối với trấn Long Tuyền mà nói, người nơi đây mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Sau khi Đại Chu thống nhất thiên hạ, đã công bố không ít quốc sách cho dân nghỉ ngơi. Trong đó một chính sách là giảm miễn thuế má. Năm xưa khi loạn thế, Ngô Quốc cũ đặt ra hàng chục loại sưu cao thuế nặng, tuyệt đại đa số đã bị bãi bỏ, chỉ để lại một chút thuế cơ bản. Nhờ có những chính sách này, bách tính cũng coi như thấy được chút hi vọng. Chỉ là dân số trong trấn vẫn còn là một vấn đề, người già quá nhiều, các loại những lão nhân này qua đời, trong trấn chắc không còn bao nhiêu người. Vì vậy, Huyện tôn An Nghi đặc biệt thu nhận những lưu dân phiêu bạt khắp nơi, dựa vào sức chịu đựng của từng địa phương, phân phối xuống dưới. Hôm nay, chính là thời điểm những lưu dân được phân đến trấn Long Tuyền đến định cư. Với sự đi kèm của quan sai, lý chính trấn Long Tuyền hỗ trợ sắp xếp những lưu dân này, phân phối những phòng ốc đã bỏ trống lâu năm trên thị trấn cho người ta an cư. Từ đây, trấn Long Tuyền có thêm hơn trăm người ở nơi khác đến. Chỉ có điều mùa này, cày bừa vụ xuân đã qua, muốn an ổn sinh sống cũng không dễ dàng. May sao Huyện tôn An Nghi đã sớm liệu trước, xuất ra một phần tiền bạc vật tư, chủ trì xây dựng một con đường quan đạo từ trấn Long Tuyền đến An Nghi Huyện, cùng với tu sửa một bến tàu trên bờ sông Long Tuyền. Chiêu mộ những lưu dân đó đến làm những việc này, cũng coi như là một loại lấy công thay mặt cứu tế. Lúc đầu cư dân bản địa Long Tuyền còn có chút đỏ mắt, cũng muốn tham gia vào công trình tu sửa, kiếm một phần tiền công. Nhưng sau này mới biết được, tiền công mà quan phủ trả, cũng chỉ đủ để người ta không chết đói mà thôi. Với lưu dân mà nói, đây là đại ân, dù sao có thể sống. Nhưng đối với người Long Tuyền bản địa vốn đã có kế sinh nhai thì lại có chút không vừa mắt. Đây cũng là hành động cố ý của Huyện tôn An Nghi. Tu sửa quan đạo và bến tàu, vốn là để an trí những lưu dân này, nếu như người địa phương cũng tham gia vào thì đã mất đi ý nghĩa vốn có. Chỉ cần sống qua năm nay, đợi đến mùa cày bừa vụ xuân, những lưu dân này cũng sẽ triệt để ổn định. Vì dân số tăng lên, trấn Long Tuyền cuối cùng cũng náo nhiệt. Thời gian trôi qua dần bắt đầu có một vài cư dân bản địa lanh lợi như Trương La bày một chút sạp hàng nhỏ, bán các loại đồ dùng hàng ngày như mì dầu, lương thực. Trấn Long Tuyền cũng coi như có dáng vẻ của một thôn trấn nên có. Lần này ngoài việc an trí lưu dân ra, trấn Long Tuyền còn xảy ra một chuyện mới lạ. Một nhóm người, lái xe bò xe ngựa, rầm rập tiến vào trấn Long Tuyền, trực tiếp đi vào tòa trạch viện lớn nhất trấn. Nghe lão nhân trấn Long Tuyền kể, tòa trạch viện kia vốn là nhà của một vị thân hào nông thôn ở trấn Long Tuyền, sau vì chiến loạn, từ hơn 20 năm trước đã dọn đi rồi. Chỉ để lại một lão bộc trông nom quét dọn. Nhóm người vừa đến trông có vẻ không tầm thường. Trên người họ mặc toàn lụa là gấm vóc khác hẳn với những cư dân xung quanh. Những xe bò chở vật tư cứ nối đuôi nhau kéo dài không thấy đầu, nhân viên tùy tùng ít nhất có ba bốn mươi người. Có những chiếc xe ngựa có hai con ngựa kéo, có chiếc đến bốn năm con. Có thể nghĩ, người ngồi trong xe ngựa chắc chắn là những vị tôn quý. Trong đoàn xe, tấm lụa che cửa sổ chiếc xe ngựa ở giữa bị vén lên một góc, lộ ra một đôi mắt trong veo như nước. Nhìn hàng mi có thể đoán đây là một thiếu niên. Đôi mắt thiếu niên cực kỳ linh hoạt, tỏ ra rất mới lạ với tất cả mọi thứ bên ngoài. “Oa...tỷ tỷ nhìn kìa, đứa bé kia không mặc quần, cái mông lộ hết cả ra ngoài kìa.” “Còn cả cái kia nữa, a...nước mũi dính cả lên mặt, bẩn quá.” “Lạ thật, sao bọn họ lại không đi giày?” “Ai da ai da, thật tổn thương phong hoá, phụ nữ kia lại còn đứng giữa đường hở cả ngực lộ cả sữa, cho con bú...” thiếu niên líu ríu nói không ngừng. Bỗng một bàn tay trắng nõn thon dài đưa tới, kéo tấm màn cửa mà thiếu niên vừa vén lên xuống. Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng êm ái vang lên. “Minh Nghiệp, cẩn thận lời nói.” Thiếu niên lầm bẩm trả lời: “Tỷ tỷ, ta khó khăn lắm mới thoát khỏi sự quản thúc của cha, giờ ngươi lại đến quản ta.” Trong xe ngựa, ngoài một thiếu niên ăn mặc lộng lẫy còn có hai người. Một người nhìn dáng vẻ và thần thái có lẽ là tỳ nữ. Người còn lại mặc một bộ váy dài màu xanh trắng, che mặt bằng khăn sa mỏng. Chỉ nhìn tư thái thôi cũng có thể đoán là một giai nhân tuyệt thế. Chắc là tỷ tỷ trong miệng thiếu niên. “Đây là Tổ Địa Trần gia ta, ngươi xem thường những người này, nói không chừng còn là trưởng bối Trần gia năm xưa đấy. Không được vô lễ.” Thiếu niên bĩu môi, không nói gì thêm. Tỳ nữ ngồi một bên lại cười nói: “Tiểu thư, lão gia có thể từ một nơi nghèo khó này mà trở thành Hộ bộ Thị lang của Đại Chu bây giờ, có thể thấy lão gia đã phải trải qua bao nhiêu gian truân.” Thiếu nữ không nói gì thêm, nàng cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận