Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 221: Địa Tiên bí mật

Chương 221: Bí mật của Địa Tiên
Một bộ áo vải bố ráp từ trên trời rơi xuống, đáp xuống trước mặt Triệu Trăn. Nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, mắt Triệu Trăn rung lên bần bật, hốc mắt lại bắt đầu ửng đỏ.
"Sư... Sư phụ?"
Hứa Tri Hành quay đầu lại, nhìn Triệu Trăn đã cao lớn hơn không ít, còn có những vết thương tím bầm trên người nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng. Đây chính là đồ đệ mà hắn một tay nuôi lớn. Ở trong học đường, nàng là tiểu sư muội được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay. Sao khi ra ngoài lại bị đánh thành bộ dạng này? Hứa Tri Hành đưa tay phủi bụi trên người nàng, sửa lại mái tóc rối bời, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Triệu Trăn vốn đang cố kìm nén, giờ phút này càng không thể nhịn được nữa, lại òa lên khóc nức nở.
"Ô... Đau quá, sư phụ, đau quá a..."
Cách đó không xa, Đại Hoang Kiếm Tiên lơ lửng giữa không trung mặt có chút lúng túng, vậy mà lần đầu tiên giải thích: "Cái đó... ta cũng không có đánh ngươi... Thời gian qua toàn là ngươi đánh ta mà..."
Hứa Tri Hành vỗ vỗ đầu Triệu Trăn, giúp nàng lau nước mắt, dịu dàng nói: "Không khóc, sư phụ giúp ngươi đánh lại."
Nói rồi, Hứa Tri Hành xoay người nhìn Đại Hoang Kiếm Tiên, lại thấy Triệu Trăn níu lấy ống tay áo mình. Quay đầu nhìn lại, mặt Triệu Trăn lộ rõ vẻ lo lắng.
"Sư phụ..."
Hứa Tri Hành gật đầu cười. "Yên tâm, có sư phụ ở đây..."
Triệu Trăn nhìn bóng lưng Hứa Tri Hành, có chút lo lắng. Đại Hoang Kiếm Tiên quá mạnh, khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng. Nàng dù biết Hứa Tri Hành cũng rất mạnh, nhưng dù sao cũng chưa từng thấy Hứa Tri Hành thực sự ra tay, nên không tránh khỏi có chút bất an. Triệu Trăn vội vàng mở miệng nói: "Sư phụ, kỳ thật Kiếm Tiên tiền bối thực sự không làm khó ta..."
Hứa Tri Hành lưng quay về phía nàng, nhẹ gật đầu. Hắn đương nhiên nhìn ra được, một lục địa thần tiên muốn đối phó Triệu Trăn thì Triệu Trăn không có cơ hội sống sót. Dù trên người nàng có Mặc Bảo mà hắn để lại cũng không được. Việc hắn giằng co với Đại Hoang Kiếm Tiên, chỉ xuất phát từ chiến ý từ nội tâm một kiếm tu khi gặp một cao thủ kiếm đạo khác. Hắn tin Đại Hoang Kiếm Tiên cũng như vậy.
Đại Hoang Kiếm Tiên nhìn Hứa Tri Hành trước mặt Triệu Trăn, trong mắt lộ ra chút hưng phấn. Hắn nhịn không được tiến lên mấy bước, kinh ngạc nói: "Trong thiên hạ lại còn có người thứ tư là Địa Tiên? Mà lại còn trùng hợp như vậy, lại là một kiếm khách?"
Hứa Tri Hành cười, cũng tiến lên vài bước, nhìn Đại Hoang Kiếm Tiên, nói một câu khiến người kinh ngạc.
"Có đánh không?"
Đơn giản trực tiếp, hết sức dứt khoát. Mà câu trả lời của Đại Hoang Kiếm Tiên còn đơn giản hơn, chỉ có một chữ:
"Đánh..."
Vừa dứt lời, thân ảnh hai người liền đồng thời biến mất, hóa thành hai đạo lưu quang phóng lên trời cao. Mây trôi trên trời, đột ngột nổ tung. Để lộ một cái hang, có thể thấy bầu trời xanh thẳm bên ngoài Vân Động. Hai đạo kiếm quang xông vào Vân Động rồi biến mất. Sau đó, Triệu Trăn liền thấy trên tầng mây, phảng phất có tiếng sấm không ngừng vang lên, ánh hào quang chói mắt liên tục lóe lên. Nhưng lại không thấy tiếng sấm giáng xuống. Vệt sáng ấy từ chân trời phía trên đất hoang thành, chuyển đến tận đỉnh Thiên Mục Sơn xa xôi. Thiên Mục Sơn băng tuyết vĩnh cửu, vì vậy mà bùng phát một trận lở tuyết xưa nay chưa từng có. Sau khi mọi thứ yên ả, trên đỉnh cao nhất của Thiên Mục Sơn, hai bóng người xa xa đối mặt nhau. Cái lạnh lẽo khiến người thường lên đến đó trong khoảnh khắc sẽ đông cứng mà chết, đối với bọn họ mà nói lại như không tồn tại.
Ngực Hứa Tri Hành có chút phập phồng, y phục cũng hơi xộc xệch. Kiếm đạo của Đại Hoang Kiếm Tiên quả nhiên không hổ là người đứng đầu kiếm đạo thiên hạ này. Ngoại trừ Lý Huyền Thiên, không ai có thể so sánh với hắn. Dù Hứa Tri Hành đã tu luyện "Kiếm Kinh" đến kiếm vực chi cảnh, đồng thời ngay vừa rồi, nhờ Triệu Trăn đột phá, mang đến cho hắn tu vi phản hồi, giúp tu vi kiếm vực của hắn tiến thêm một bước. Hắn vẫn không chiếm được thượng phong. Dù sao Triệu Trăn chỉ là kiếm thể đại thành, dù có mười một lần tu vi phản hồi, đối với Hứa Tri Hành đã ở kiếm vực cảnh thì cũng không mang lại biến đổi về chất. Từ kiếm thể đến kiếm vực, tựa như võ phu nhất phẩm đến lục địa thần tiên. Khoảng cách giữa chúng khó có thể tưởng tượng. Đây là trận đấu thuần túy giữa các kiếm khách, cho nên Hứa Tri Hành không dùng thần thông Nho đạo. Chỉ so kiếm đạo thực lực, hắn vẫn kém hơn một chút. Nhưng trận chiến này, hắn đánh rất thoải mái. Không như lần trước so tài cùng Lý Huyền Thiên, không hề có sức hoàn thủ. Đại Hoang Kiếm Tiên mạnh, nhưng so với Lý Huyền Thiên thì rõ ràng vẫn yếu hơn một bậc. Suy luận vậy thì Đại Hoang Kiếm Tiên hẳn cũng chỉ là Địa Tiên cảnh, chưa vào được thần du cảnh thứ hai. Hứa Tri Hành hít sâu một hơi, kiếm ý trên thân lại trào dâng. Dưới chân, núi tuyết bắt đầu rung chuyển, cuồn cuộn đổ xuống. Lúc hắn định tiếp tục xuất kiếm, Đại Hoang Kiếm Tiên đối diện lại giơ tay ngăn lại nói: "Nếu không phải phân sinh tử thì đến đây thôi nhé!"
Hứa Tri Hành ngẩn người, hơi kinh ngạc. Rõ ràng cả hai vẫn còn dư chỗ để ra tay, thời điểm này dừng lại thì có chút khó chịu. Đại Hoang Kiếm Tiên thấy vẻ mặt của hắn thì cũng hơi kinh ngạc.
"Ngươi không biết?"
Hắn hiếu kỳ hỏi. Hứa Tri Hành mờ mịt lắc đầu.
"Biết cái gì?"
Đại Hoang Kiếm Tiên khẽ nhíu mày.
"Ngươi làm thế nào để tu thành Địa Tiên?"
Vừa nói xong câu đó, mắt hắn khựng lại một khoảnh khắc. Nhìn cơ thể Hứa Tri Hành, một cỗ thần hồn chi lực dao động. Hứa Tri Hành khẽ động tâm niệm, trực tiếp ngăn thần hồn chi lực kia lại. Đại Hoang Kiếm Tiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Hành, khó tin nói: "Nhất phẩm? Chân khí của ngươi cũng chỉ là nhất phẩm? Không đúng, kiếm khí của ngươi rõ ràng đã đạt đến Địa Tiên cảnh. Nhất phẩm chân khí lại thôi phát ra kiếm khí của Địa Tiên? Không thể nào?"
Đại Hoang Kiếm Tiên tự lẩm bẩm. Nhìn dáng vẻ của hắn, Hứa Tri Hành bỗng ý thức được, cảnh giới trên Địa Tiên có lẽ có một vài bí mật không ai hay biết. Ta chậm rãi buông lỏng tay cầm kiếm, Mặc Uyên kiếm theo ý niệm của hắn mà bay múa, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi.
"Ta tu hành kiếm đạo, không cần chân khí võ đạo làm nền tảng, là một con đường khác biệt so với kiếm khách bình thường trên thiên hạ này. Cho nên kiếm đạo của ta không thể dùng lẽ thường của võ phu mà xét đoán. Ta rất hiếu kỳ, Diệp Huynh nói ta không biết chuyện kia, rốt cuộc là gì?"
Trong mắt Đại Hoang Kiếm Tiên ánh lên những tia dị sắc liên tục, nhìn thanh kiếm lơ lửng bên người Hứa Tri Hành, thầm khen không thôi. Ngự kiếm hắn cũng biết. Chỉ là hắn có thể thấy, ngự kiếm của Hứa Tri Hành hoàn toàn khác biệt với hắn. Hắn ngự kiếm dùng chân khí như cánh tay, khống chế bội kiếm. Thủ đoạn này dùng đối phó với đối thủ ngang tầm không có nửa tác dụng. Nhưng ngự kiếm của Hứa Tri Hành lại khác. Tốc độ, uy lực, linh xảo các phương diện đều cực kỳ kinh người, thậm chí còn tạo thành uy hiếp không nhỏ cho hắn. Cách ngự kiếm này giống như dùng thần hồn, lấy tâm ý để ngự kiếm. Có thể coi như cao thủ thần du cảnh, thần hồn có thể đi xa thiên địa cũng vô pháp phát huy ra uy lực không kém bản thân cầm kiếm. Vậy thì có nghĩa là, lời Hứa Tri Hành nói kiếm đạo của hắn hoàn toàn khác với kiếm đạo bình thường trên thiên hạ này, là một con đường hoàn toàn mới. Là một đỉnh cao khác của kiếm đạo thiên hạ được dựng lên một lần nữa. Có lẽ, chính vì lý do này mà Hứa Tri Hành mới khác với Địa Tiên bình thường. Cho nên hắn mới không biết những điều mà khi thành Địa Tiên tự nhiên mà có thể biết sao?
——————
Mấy ngày nay quá bận rộn, hôm nay sinh nhật con trai, lên trước hai chương cho mọi người xem, còn lại thì chút nữa ta cố gắng đăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận