Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 180: Thuần túy nhất mỹ hảo

Hứa Tri Hành rất hứng thú hỏi: “Ngươi vừa mới hỏi nó, nó chịu để ngươi sờ soạng sao?”
Mục đồng lập tức mặt mày ủ rũ, buồn bã nói ra: “Nó hình như là lắc đầu, chắc là không chịu rồi!”
Hứa Tri Hành đi theo tiếc nuối nói ra: “Ai... vậy thì ta cũng hết cách.”
Nói xong liền đưa nửa cái bánh gạo trong tay trả lại cho cậu. Tiểu mục đồng nhìn chiếc bánh đưa đến, lắc đầu cười nói: “Không cần trả lại đâu, ngươi ăn đi, cha ta đã nói rồi, nam tử hán, đồ đã đưa ra thì như nước đã nhổ, đều không thể thu hồi.”
Hứa Tri Hành kinh ngạc nói: “Vậy như thế này ngươi không phải lỗ sao?”
Mục đồng vỗ vỗ ngực nói: “Chuyện này có gì, cha ta còn nói rồi, nam tử hán, chịu chút thiệt thòi nhỏ thì có sao.”
Nói xong tựa hồ cảm thấy mình có chút bị thiệt thật, thế là đáng thương nói: “Thật không sờ được sao?”
Hứa Tri Hành cười ha ha nói: “Hay là chờ ta ăn xong bánh gạo rồi giúp ngươi hỏi một chút?”
Tiểu mục đồng lập tức đổi sang vẻ mặt hớn hở, không ngừng gật đầu, sau đó thúc giục Hứa Tri Hành: “Ăn, ăn đi, ngươi nhanh ăn lên...”
Hứa Tri Hành cố ý đùa với cậu, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm, thấy tiểu mục đồng bên cạnh trong lòng như có kiến bò. Nhìn đôi mắt to ngập nước đang nhìn chằm chằm mình, Hứa Tri Hành thoải mái cười lớn, một hơi nuốt trọn bánh gạo trong tay, cười to nói: “Ha ha ha, nhất kiếm phong quang, đổi một chiếc bánh gạo, đáng giá.”
“Mặc Uyên...”
Mặc Uyên kiếm đáp lời rút khỏi vỏ, tiếng kiếm kêu như tiếng rồng gầm, mang theo quang minh chính đại, huy hoàng như Thiên Uy. Bay một vòng sau, Hứa Tri Hành vẫy tay, Mặc Uyên kiếm liền lơ lửng trước mặt mục đồng. Nhìn cậu bé trợn mắt há mồm, Hứa Tri Hành khẽ nói: “Cẩn thận một chút, nó bén lắm đấy.”
Mục đồng hoàn hồn, hưng phấn gật đầu. Sau đó không dám tin giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm, trong sát na ấy, dường như một luồng điện chạy qua cơ thể cậu, khiến toàn thân cậu tê dại. Mục đồng cực kỳ vui sướng nắm chặt Mặc Uyên kiếm gần như cao bằng người cậu, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, ánh mắt tràn đầy khao khát. Một lát sau, mục đồng lưu luyến không rời đưa Mặc Uyên lại cho Hứa Tri Hành. Hứa Tri Hành cười hỏi: “Thích rồi hả? Sao không xem thêm chút nữa?”
Ánh mắt mục đồng vẫn dừng trên thân Mặc Uyên kiếm, gật đầu nói: “Không xem nữa, xem thế đủ rồi, xem nữa con không muốn đi chăn trâu đâu.”
Hứa Tri Hành khẽ gật đầu, cho Mặc Uyên vào vỏ. Nào ngờ tiểu mục đồng đứng bên cạnh lại đột nhiên quỳ xuống, dập đầu một cái với Hứa Tri Hành. Hứa Tri Hành dở khóc dở cười, vội kéo cậu lên. “Con làm gì vậy?”
Mục đồng ánh mắt hướng tới nói: “Con muốn bái ngươi làm thầy, con cũng muốn học kiếm, sau này làm kiếm tiên. Kịch hay nói, bái sư đều phải dập đầu.”
Hứa Tri Hành cười nói: “Ta có đồng ý làm sư phụ ngươi đâu.”
Mục đồng thấy Hứa Tri Hành từ chối, có chút thất vọng cúi đầu. Hứa Tri Hành chống tay lên trán cười, thử hỏi: “Vì sao ngươi muốn làm kiếm tiên?”
Mục đồng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt trong veo của Hứa Tri Hành, ý tưởng thật nhất trong lòng thốt ra: “Vì trở thành kiếm tiên thì có thể đánh bại những kẻ cướp ruộng của nhà con.”
Hứa Tri Hành lại hỏi: “Vậy đánh bại bọn bại hoại đó rồi sao?”
Mục đồng nghiêng đầu nghĩ ngợi, tiếp lời: “Thì lại đi chỗ khác, đánh bại càng nhiều kẻ xấu.”
Nghe câu trả lời này, Hứa Tri Hành ha ha cười lớn, vỗ vỗ đầu nhỏ của mục đồng hỏi: “Tên con là gì?”
Tiểu mục đồng ngẩng đầu đáp: “Con tên Thường Vân.”
Hứa Tri Hành gật đầu nói “Thường Vân, muốn làm đồ đệ ta cũng không dễ vậy đâu, có điều kiện đó.”
Mục đồng hưng phấn hỏi: “Điều kiện gì?”
Hứa Tri Hành dùng tay chống cằm nói ra: “Ta muốn con mỗi ngày giúp cha mẹ làm việc, nếu có thể, mỗi ngày làm một chuyện tốt, nếu con làm được, đợi khi ta trở lại đây lần nữa, sẽ thu con làm đồ đệ, được không?”
Mục đồng nghiêng đầu hỏi: “Thế nào mới là chuyện tốt? Trong thôn Nhị Nha luôn khóc nhè, con hái quả hồng cho nó, nó vui có tính là chuyện tốt không?”
Hứa Tri Hành ôn hòa cười nói: “Đương nhiên là tính, chỉ cần giúp được người khác đều tính là chuyện tốt.”
Mục đồng hớn hở nói: “Vậy con làm chuyện tốt, vậy khi nào ngươi mới trở lại?”
Hứa Tri Hành xoa đầu cậu, ngước nhìn đám mây mù bên cạnh nói: “Đợi khi nào con hiểu được tại sao phải làm chuyện tốt thì ta sẽ quay lại.”
Tiểu mục đồng tự nhiên không hiểu lời Hứa Tri Hành nói, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự mong đợi vô hạn trong lòng cậu. Trong ánh mắt không rời của tiểu mục đồng, Hứa Tri Hành dần biến mất ở đầu con đường mòn giữa đồng ruộng mờ mịt sương mù. Hứa Tri Hành quay đầu lại, với thị lực cực tốt, vẫn thấy bóng hình mục đồng Thường Vân đứng yên tại chỗ. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, lẩm bẩm: “Tự lo cho tốt nhé, hy vọng tương lai, chúng ta thật có chút sư đồ duyên phận.”
Thường Vân nhìn con đường núi đã không còn thấy bóng dáng Hứa Tri Hành, hồi lâu không muốn quay đầu. Cậu nghĩ, có lẽ vị sư phụ kiếm tiên đó sẽ nhanh chóng trở lại thôi nhỉ? Đến khi cổ, mắt đều bắt đầu mỏi nhừ, vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tri Hành quay lại, lúc này cậu mới thu lại ánh mắt. Xoa xoa cổ có chút mỏi, dắt trâu cày, về nhà. Đột nhiên, tiểu mục đồng kêu ái nha một tiếng, bực bội vỗ đầu, nói: “Mình quên mất không hỏi tên sư phụ kiếm tiên rồi.”
Sau đó vừa nói, vừa tự trách bước đi xa. Trong đầu non nớt của cậu, dù thế nào cũng không thể đoán được, Hứa Tri Hành đã gieo xuống một ngụm linh tuyền trong trái tim cậu, đồng thời dùng tu vi Nho đạo quân tử cảnh thiết lập một đạo thần thông Nho đạo. Một khi tiểu mục đồng hoàn thành một chuyện tốt, nhận được lòng cảm tạ chân thành của người khác, thì sẽ xúc động thần thông, dẫn động linh tuyền, tuôn ra từng tia từng sợi nguyên khí thiên địa tinh thuần nhất, dùng một cách ôn hòa gần như không thể cảm nhận để tẩm bổ thể phách và tinh thần cậu. Còn một khi cậu làm một chuyện xấu hãm hại người khác, ngụm linh tuyền này sẽ bị một đạo gông xiềng. Tuy rằng sẽ không làm hại chính bản thân cậu, nhưng nếu chuyện xấu làm quá nhiều, có thể sẽ phong bế hoàn toàn khiếu huyệt và khí hải, cả đời sẽ không còn duyên với tu hành. Đương nhiên, Hứa Tri Hành cũng không phải chân thần tiên, nếu không có tiểu mục đồng hoàn toàn mở lòng với anh, anh cũng không thể lặng lẽ không một tiếng động thiết lập được đạo thần thông này. Hơn nữa cho dù tiểu mục đồng cả đời làm vô số việc tốt, sức mạnh linh tuyền kia cũng không thể trực tiếp giúp cậu bước vào cảnh giới tu hành. Cùng lắm chỉ giúp cơ thể khỏe mạnh, bách bệnh không sinh, căn cơ tu hành so với người bình thường sâu hơn một chút mà thôi. Hứa Tri Hành làm vậy không phải để qua loa cho xong với tiểu mục đồng, mà làm thế không chỉ vì thu cậu làm đồ mà sắp đặt khảo nghiệm. Mà là đơn thuần muốn giúp tiểu mục đồng giữ lại sự chính trực thuần túy trong lòng đứa trẻ, điều mà anh thấy quan trọng hơn hết thảy vẻ đẹp tâm hồn. Nếu tiểu mục đồng thực sự có thể ngày ngày làm điều thiện, đồng thời luôn kiên trì, đó sẽ là một duyên phận tốt đẹp biết bao? Thế gian mỹ hảo, từ trước đến nay không phải là những phù phiếm tô son trát phấn, mà là từng nhân vật nhỏ bé tầm thường này, từng câu chuyện nhỏ ấm áp. Những nhân vật và câu chuyện lớn nhỏ này, vẽ nên một bức tranh bao trùm toàn bộ thiên địa, vì thế gian mà tăng thêm vẻ mỹ hảo vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận