Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 302: Hồng nhan họa thủy

Chương 302: Hồng nhan họa thủy Tô Cẩm Thư cuối cùng cũng biết vì sao hôm đó nàng viết hịch văn ở Trấn Giang, mới viết mấy chữ liền không thể đặt bút. Thì ra động tĩnh ở Giang Lý, lại là do vị sư tỷ này của nàng gây ra. Nàng tuy không nhìn ra bản thể của Hứa Hồng Ngọc, nhưng vẫn thông qua tinh vị của Văn Đạo cảm ứng được, Hứa Hồng Ngọc có lẽ khác với người thường. Hiếm khi có đồng môn đến đây, Tô Cẩm Thư tự nhiên mừng rỡ vô cùng. Thế là nàng mời Hứa Hồng Ngọc cùng Mạc Thanh Dao vào Bạch Lộc Thư Viện một chuyến. Hứa Hồng Ngọc cũng muốn xem thử nơi mà năm đó tiên sinh du ngoạn thiên hạ truyền đạo. Nên vui vẻ nhận lời. Chỉ là khi gần vào thành, Tô Cẩm Thư lại kéo nàng đến một bên, bảo Hứa Hồng Ngọc chờ một lát. Hứa Hồng Ngọc không hiểu ra sao, Tô Cẩm Thư không khỏi cảm thán nói: “Ngươi thật đúng là đẹp mà không biết, ngươi mà cứ thế này vào thành, chỉ sợ sẽ gây nên thiên hạ đại loạn mất.” Hứa Hồng Ngọc ngẩn người, tiện tay vung lên, trong không khí ngưng tụ thành một mặt thủy kính. Nàng đưa mặt lại soi, ngây thơ nói: “Đẹp? Người lớn lên không phải đều...xêm xêm nhau sao?” Trong lòng Hứa Hồng Ngọc, đây là lời nói thật, nhưng lại quá thật gây tổn thương người. Tô Cẩm Thư suýt chút nữa không nhịn được trợn mắt, cũng may tu dưỡng tốt đẹp đã kìm lại nàng. Nhưng đối với chiêu ngưng nước thành kính của Hứa Hồng Ngọc, ngược lại thật sự tò mò. Dù sao cũng là đệ tử của tiên sinh, là sư tỷ của mình, có chút thủ đoạn mà người phàm không có cũng bình thường. Tô Cẩm Thư bất đắc dĩ cười nói: “Sư tỷ tốt của ta ơi, vẫn là nghe ta, đợi ta hóa trang cho ngươi rồi vào lại.” Hứa Hồng Ngọc đành phải gật đầu, dù sao, nhập gia tùy tục mà. Mạc Thanh Dao đứng bên cạnh cũng không khỏi buồn cười. Tiểu yêu tinh này, mang khuôn mặt như thế này, tương lai còn không biết gây ra bao nhiêu phiền phức. Tô Cẩm Thư nhìn xung quanh, không có đồ tốt gì để hóa trang, thế là nàng kéo một góc áo của mình xuống, xem như miếng che mặt, bảo Hứa Hồng Ngọc che lên mặt. Lúc này mới vào thành, đi qua đường phố ngõ hẻm, lên núi Bạch Lộc, hướng Nho Đạo Viện mà đi. Trên đường đi gặp không ít học sinh, nhao nhao chào Tô Cẩm Thư. Nhìn thấy Hứa Hồng Ngọc, cũng không khỏi có chút ngẩn ngơ. Dù không nhìn rõ tướng mạo của Hứa Hồng Ngọc, nhưng chỉ nhìn nàng thôi, đã không nhịn được trong lòng xao động. Đương nhiên, có Tô Cẩm Thư đi cùng, bọn họ cũng không dám làm càn. Nhiều lắm chỉ nhìn thêm hai mắt mà thôi.
Một đường đi đến Nho Đạo Viện, Hứa Hồng Ngọc mới nhịn không được gỡ tấm vải che mặt xuống, có chút rầu rĩ không vui. Tô Cẩm Thư nhịn không được hỏi: “Sư tỷ, sao không vui?” Hứa Hồng Ngọc chu mỏ nói: “Vừa rồi thấy mấy người kia, có vài người trong lòng nghĩ làm ta rất chán ghét.” Tô Cẩm Thư sững sờ, hơi kinh ngạc. Mạc Thanh Dao nhẹ nhàng cười nói: “Hồng Ngọc nhà chúng ta có thể cảm nhận được mơ hồ cảm xúc trong lòng người khác.” Tô Cẩm Thư giật mình, thì ra là vậy. Vì thế càng thêm hiếu kỳ với vị sư tỷ có vẻ nhỏ hơn mình không ít này. “Ôi, sư tỷ, trên đời người ngàn vạn, đâu phải ai cũng có thể nội tâm thuần khiết.” Hứa Hồng Ngọc sao biết những điều này? Nàng chưa từng rời học đường, người nàng tiếp xúc đều là các sư huynh sư tỷ có tu vi Nho đạo không tầm thường trong học đường, những người đó đương nhiên không thể có ý đồ xấu với Hứa Hồng Ngọc. Nên Hứa Hồng Ngọc ngây thơ cho rằng, người trên đời đều tốt giống như các sư huynh sư tỷ của nàng. Thế nhưng vừa rồi mới đi một vòng ở Song Giang Thành, gặp vài học sinh ở Bạch Lộc Thư Viện, nàng đã cảm thấy cảm xúc của những người đó làm nàng cực kỳ khó chịu. Với Hứa Hồng Ngọc mà nói, đây cũng coi như là lần đầu tiên.
Mấy ngày sau, Hứa Hồng Ngọc ở lại Nho Đạo Viện. Nàng cũng thấy Hứa Tri Hành ban đầu nhận mấy đệ tử ở đây. Có Tô Thanh Tuyền tóc bạc phơ, có Phạm Tử Chính thành thục vững vàng, có Tảm Thành trung thực chất phác. Ngoài ra còn một đệ tử Lý Dật Thanh đã rời khỏi Bạch Lộc Thư Viện nửa năm trước, nói là muốn đi ngao du thiên hạ, ngắm hết danh sơn đại xuyên, uống cạn hết quỳnh tương ngọc dịch trên đời.
Mấy năm thời gian trôi qua, mấy người đều có cảnh ngộ khác nhau. Phạm Tử Chính năm ngoái thi Hương ở Ly Châu, đậu giải nguyên. Bây giờ vẫn ở Bạch Lộc Thư Viện chuyên tâm nghiên cứu học vấn, chuẩn bị tham gia thi Hội ở Kinh Đô. Phạm Tử Chính lập chí làm quan, triều đình mới là nơi dành cho hắn. Tảm Thành là á nguyên thi Hương, sau Phạm Tử Chính. Con đường theo đuổi của hắn lại hoàn toàn khác biệt. Hắn không tính tiếp tục chuẩn bị thi cử, mà ở lại Bạch Lộc Thư Viện, bây giờ trở thành phu tử của thư viện. Tô Thanh Tuyền thì không có nhiều tâm tư danh lợi thế tục như vậy. Tất cả tâm tư của hắn đều đặt vào việc nghiên cứu chí thánh Nho học mà Hứa Tri Hành để lại, làm chú giải bình luận, khổ tu Nho đạo. Bây giờ đã tiến vào cảnh giới Nho đạo ngũ phẩm, có thể nói là tiến bộ cực nhanh. Tô Cẩm Thư cùng ông nội không khác nhau là mấy, chuyên tâm nghiên cứu Nho đạo. Tại Bạch Lộc Thư Viện mở Nho Đạo Viện, chuyên tuyển những đệ tử có chí học tập Nho học, trở thành nữ tiên sinh của Nho Đạo Viện. Bây giờ, Tô Cẩm Thư đã có hơn mười đệ tử Nho Đạo dưới trướng. Trong đó có hai người còn đạt được chân truyền Nho Đạo của nàng, được truyền cho các điển tịch Nho Đạo hạch tâm và pháp luyện khí dưỡng khí của Nho Đạo. Nói đến cũng xem như là truyền nhân đời thứ ba của một mạch Nho Đạo.
Chuyến đến Song Giang Thành lần này của Hứa Hồng Ngọc, tuy là ngẫu nhiên đi ngang qua. Nhưng khi cảm ứng được văn mạch mà Hứa Tri Hành từng lưu lại ở nơi đây, liền nảy sinh tâm tư khảo cứu và giám sát. Nàng không muốn thấy truyền thừa Hứa Tri Hành để lại bị xuyên tạc và sai lệch. Mong rằng những đệ tử Nho Đạo này có thể gánh vác được tư tưởng của Hứa Tri Hành, phát triển tốt. Bây giờ xem ra cũng coi như là hợp với mong muốn của nàng.
Ở lại Nho Đạo Viện ba ngày, Hứa Hồng Ngọc liền rời đi. Không phải nàng sốt ruột muốn đi, mà là có một lần không che mặt, bị học sinh trong thư viện trông thấy. Ngay lập tức gây ra một trận oanh động lớn. Trong thư viện chín phần là nam sinh, căn bản không ai có thể chống lại được sự dụ hoặc từ dung mạo của Hứa Hồng Ngọc. Cho dù Tô Cẩm Thư nghiêm giọng quát lớn, vẫn có người không lên lớp, lén lút chạy đến nhìn Hứa Hồng Ngọc. Không còn cách nào, Hứa Hồng Ngọc đành vội vàng rời đi. Không dám ở lại lâu nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng có nhận thức trực quan về vẻ đẹp của loài người. Hứa Hồng Ngọc cuối cùng cũng ý thức được, dung mạo của mình, có lẽ thật sự khác với những người khác. Về điều này, nàng không hề có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút phiền não. Nàng không muốn như thế này, đi đến đâu cũng gây xao động những cảm xúc không tốt của người khác. Với sự đơn thuần ngây thơ của mình, nàng cảm nhận được những cảm xúc đó, trong lòng thậm chí còn vì thế mà sinh ra hoảng sợ. Hứa Hồng Ngọc căn bản không ý thức được, thân là nhất phẩm linh tu, trên đời này kỳ thực không có mấy ai có tư cách làm nàng hoảng sợ. Người nên hoảng sợ hẳn là người khác mới đúng. Tỷ như, mấy kẻ đang bám đuôi theo nàng rời khỏi Song Giang Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận