Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 252: Câm điếc tên ăn mày

Mấy tháng trước, tại kinh đô Thái An của Đại Chu, sau trận đại chiến kinh thiên động địa, Triệu Trăn từ chỗ Triệu Hổ biết được tin tức của Vũ Văn Thanh. Thế là nàng liền một đường lên phía bắc, trực tiếp ngự kiếm rời khỏi biên giới Đại Chu. Sau khi đến địa phận Bắc Yến, nàng lại bỏ việc ngự kiếm, đổi thành đi bộ, từng bước một hướng đến kinh thành. Có lẽ là vì muốn nhìn xem quốc gia do người khiến nàng lo lắng nhiều năm kia đã dựng nên, rốt cuộc là có bộ dáng gì. Hoặc cũng có thể là nàng muốn trải nghiệm phong thổ hoàn toàn khác biệt của dị tộc nơi tha hương. Nhưng rốt cuộc có phải do càng đến gần, nàng lại càng không dám gặp mặt mà do dự hay không, có lẽ chỉ có Triệu Trăn tự mình biết. Lãnh thổ của Bắc Yến Quốc tuy không bằng Đại Chu Cửu Châu, nhưng cũng rất rộng lớn. Khoảng cách giữa phía nam và bắc, có đến bốn, năm ngàn dặm. Từ biên giới phía nam Bắc Yến đến Thượng Đô, ít nhất cũng phải hơn ba ngàn dặm đường. Đến nơi dị quốc hoàn toàn xa lạ này, Triệu Trăn coi như mở mang tầm mắt. Người ở đây không giống người Đại Chu, trên mặt và tâm lý, đồng bộ hơn. Trong lòng có hỉ nộ ái ố gì, trên mặt đều có thể thấy ngay. Bắc Yến Quốc mới vừa thành lập, đối với thảo nguyên mà nói, đây gần như là một hành động vĩ đại mang tính khai thiên lập địa. Bởi vì trên thảo nguyên, chưa từng có ai kiến lập được một quốc gia thế lực khổng lồ và hệ thống như vậy. Dân chăn nuôi trên thảo nguyên, cả đời phần lớn đều chỉ đi tìm đồng cỏ để sống, chưa từng nghĩ đến có một ngày, bọn họ có thể định cư ở một nơi nào đó mà không cần rời đi. Việc thuần hóa các dân tộc thảo nguyên của Bắc Yến Quốc đã bắt đầu có hiệu quả. Ít nhất, trong lòng người thảo nguyên bây giờ đã có khái niệm quốc gia. Họ cũng đã có sự tán thành bước đầu đối với thế lực thống trị của họ, là Bắc Yến. Dù sao, thảo nguyên khi xưa tuy tự do, nhưng lại là một thế giới trần trụi, mạnh được yếu thua. Ai mạnh, người đó có thể giành được nhiều dê bò hơn, nhiều phụ nữ hơn và cả những đồng cỏ rộng lớn hơn. Kẻ yếu, bị bắt nạt, bị áp bức, thậm chí bị tàn sát, tuyệt đối sẽ không có ai đứng ra nói rằng những chuyện đó là không đúng. Người bị chèn ép, ngoài việc nhẫn nhịn, ngoài việc nhận mệnh ra thì không có bất kỳ biện pháp nào. Trừ phi ngươi có thể lật ngược tình thế, trở thành kẻ mạnh. Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa, dù về bản chất mà nhìn, thì vẫn là kẻ mạnh thống trị kẻ yếu. Nhưng ít nhất, ở điều kiện không chạm đến lợi ích của tầng lớp thống trị cao nhất, thì thường dân và những kẻ yếu đã từng bị ức hiếp đều có một nơi để kêu oan, để tìm kiếm sự giúp đỡ. Khái niệm luật pháp cũng dần dần ăn sâu vào tâm lý của người dân thảo nguyên. Bắc Yến bây giờ không còn là nơi mà ngươi mạnh là có thể tùy ý cướp đoạt tài vật của người khác, thậm chí có thể tùy tiện giết người. Với sự ước thúc của hình pháp, đa số mọi người trong lòng cũng bắt đầu có một giới hạn. Bởi vậy, dù Bắc Yến Kiến Quốc thời gian chưa lâu, nhưng trong thường dân, nó vẫn có được sự ủng hộ khá tốt. Tất cả điều này, tự nhiên là phải quy công cho vị hoàng đế Bắc Yến là Vũ Văn Thanh với chính sách cai trị nhân từ của mình. Sau khi đã trải qua thời kỳ đầu lập quốc với việc trấn áp đẫm máu các thế lực phản kháng, các chính sách quốc gia của Bắc Yến đều thể hiện một chữ "Nhân". Dự định ban đầu khi Vũ Văn Thanh thành lập Bắc Yến, là để cho dân di cư và triều thần của nước Yến trước đây có một nơi để sống yên ổn. Để cho quốc hiệu "Yến" của Vũ Văn gia được tiếp tục lưu truyền. Nhưng hắn không phải là sau khi thành lập Bắc Yến thì liền buông tay mặc kệ, mà thật sự chân tâm muốn quản lý tốt quốc gia này. Khi Bắc Yến Quốc hoàn toàn ổn định, và khi đối diện với Đại Chu không còn bị bóp chết như con kiến nữa thì nhiệm vụ và mục tiêu của Vũ Văn Thanh mới xem như là hoàn thành. Triệu Trăn đi từ biên giới phía nam đến Thượng Đô mất hơn hai tháng. Từ lúc mới vào Bắc Yến, sự bất an thấp thỏm ban đầu đã chậm rãi chuyển thành sự tán thưởng từ đáy lòng, thầm nghĩ quả không hổ là Đại sư huynh của mình, làm hoàng đế cũng có thể trở thành một minh quân. Càng về sau, càng đi về phía bắc, lòng nàng lại càng nặng trĩu. Cuối cùng khi đến ngoài thành Thượng Đô, nhìn thấy tòa Đại Thành nguy nga đó, và thấy dòng người qua lại trong thành ngoài thành, thấy cái phần kính ngưỡng và sùng bái xuất phát từ nội tâm mỗi khi họ nhắc đến hoàng đế Vũ Đại Đế, lòng Triệu Trăn như rơi xuống đáy vực. Đến Thượng Đô, Triệu Trăn không đi gặp Vũ Văn Thanh, mà đến thẳng mặt bắc thành Thượng Đô, ẩn cư trên ngọn núi cao nhất trong ba ngọn núi tuyết, ngọn núi đó tên là Thần Nữ Phong. Bởi vì ở đây, với thị lực của mình, nàng có thể từ trên cao nhìn xuống tòa hoàng thành vàng son lộng lẫy trong kinh đô. Cứ như vậy, Triệu Trăn ở trên Thần Nữ Phong ẩn cư luyện kiếm, cảm ngộ thiên địa đại thế, để mài giũa kiếm đạo của bản thân. Hoặc là thỉnh thoảng nàng sẽ giở những điều đã học trong thư viện ra, viết lên vách đá của cái sơn động đơn sơ do nàng dùng kiếm khí mở ra, để nghiên cứu và phỏng đoán, cũng để tự thân kiểm chứng kiếm đạo. Chỉ khi cần bổ sung vật dụng, nàng mới từ trên núi xuống, đi vào thành Thượng Đô. Mỗi khi mua đồ xong, nàng lại không quay đầu mà đi lên núi. Có một lần, Triệu Trăn trong thành mua đồ thì gặp phải mấy tên đầu đường xó chợ. Thấy Triệu Trăn dung mạo khác thường, lại đi một mình, liền nảy ý đồ xấu, muốn làm bậy. Sau khi bị Triệu Trăn dẫn đến một con hẻm vắng vẻ không người, mỗi tên đều bị gãy một cánh tay xem như trừng phạt. Không ngờ cảnh này lại bị một tiểu ăn mày lam lũ thấy được. Tiểu ăn mày định tiến lên nói gì đó, nhưng Triệu Trăn đã nhanh chóng rời đi, không cho cậu cơ hội. Tiểu ăn mày một đường đi theo, mãi cho đến khi Triệu Trăn lên đến Thần Nữ Phong, tiểu ăn mày bị chặn lại ở một sườn đồi bên dưới, mới không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. Từ đó về sau, tiểu ăn mày ngày nào cũng đợi ở dưới Thần Nữ Phong, chờ Triệu Trăn. Khi Triệu Trăn xuất hiện lần nữa, cậu nắm lấy cơ hội xông lên, đột ngột quỳ gối trước mặt Triệu Trăn, cũng không nói lời nào, chỉ là liên tục dập đầu. Triệu Trăn khẽ cau mày, phân ra một sợi kiếm khí đỡ cậu lên. Nàng hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?” Tiểu ăn mày ấp úng không nói nên lời, chỉ là không ngừng ra hiệu bằng tay. Triệu Trăn sững sờ, lập tức hiểu ra tiểu ăn mày bảy tám tuổi trước mặt lại là người câm. Nàng, cũng xuất thân từ hàn vi, không tránh khỏi có thêm một chút đồng cảm. Lần trước, lúc nàng về núi nàng đã thấy tiểu ăn mày đi theo phía sau rồi. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ tiểu ăn mày tò mò về nàng nên mới đi theo. Lần này xuống núi không ngờ vẫn thấy cậu ta, rõ ràng đứa trẻ này vẫn luôn ở dưới núi chờ đợi. Chỉ là Triệu Trăn không hiểu, vì sao tiểu ăn mày lại dập đầu với nàng. Nàng cũng không hiểu ngôn ngữ bằng tay của cậu, chỉ có thể suy đoán lung tung. "Ngươi... Muốn tiền?" Tiểu ăn mày liên tục lắc đầu. Triệu Trăn kinh ngạc nói: "Không cần tiền? Vậy ngươi muốn gì?" Tiểu ăn mày vẫn lắc đầu, sau đó lại quỳ xuống. Triệu Trăn bất đắc dĩ đỡ cậu ta dậy, lần nữa đoán: "Chẳng lẽ là muốn nhờ ta giúp?" Tiểu ăn mày lại lắc đầu. Triệu Trăn liên tiếp đoán mấy lần, đều không đúng. Nếu đặt ở thời điểm trước khi đi Kinh Đô báo thù, có lẽ Triệu Trăn đã sớm lạnh mặt rời đi. Nhiều nhất chỉ vứt cho tiểu ăn mày một thỏi bạc, tuyệt đối sẽ không có sự kiên nhẫn bây giờ. Sau khi buông bỏ thù hận, tâm địa của nàng như được mở rộng ra rất nhiều. Con người cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Triệu Trăn nhìn ánh mắt chân thành của tiểu ăn mày, nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc lần đầu nàng nhìn thấy tiểu ăn mày, nên hỏi lại lần nữa: “Ngươi muốn cảm ơn ta? Ngày hôm đó trong đám đầu đường xó chợ đó, có người từng bắt nạt ngươi?” Tiểu ăn mày đại hỉ, lần này cuối cùng đã gật đầu. Triệu Trăn không nhịn được bật cười, khoát tay nói: “Ta cũng chỉ tiện tay thôi, ngươi không cần để trong lòng.” Tiểu ăn mày cười cười, đánh một đoạn ngôn ngữ tay. Triệu Trăn không hiểu, chỉ cười nhạt nói: "Ta phải vào thành, ngươi đi đi, không cần đợi thêm ta nữa.” Nói rồi đi về phía nội thành. Đi được một đoạn, Triệu Trăn dừng chân, quay đầu nhìn tên tiểu ăn mày, hỏi: "Có đói không? Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận