Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 125: Thiên phát sát cơ

Chương 125: thiên phát sát cơ Hứa Tri Hành chậm hồi lâu, không tự chủ được hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra. Cuối cùng, hắn mỉm cười, nhẹ gật đầu. “Tốt, đi thôi, ngươi cũng đã trưởng thành, nên đi nhìn xem thiên địa này lớn bao nhiêu, đi gặp trên đời này muôn hình muôn vẻ người. Đọc sách hiểu đạo lý, luyện kiếm rèn luyện thân thể, cũng không bằng từng bước một đi trải nghiệm bản thân. Sư phụ ngay tại trong học đường, muốn về thì cứ trở lại.” Triệu Trăn hốc mắt ướt át, khóe mắt nước mắt rốt cục không kìm nén được nữa. Nàng bỗng nhiên nhào tới trước, ôm lấy eo Hứa Tri Hành, đem đầu vùi vào lồng ngực Hứa Tri Hành, nức nở nói: “Sư phụ... Ta đi rồi trong học đường chỉ còn một mình ngài...” Hứa Tri Hành cũng có chút cay mũi nói: “Nói bậy, Đại Hổ, Tri Thu còn có Kỷ An không phải người sao? Bọn họ cũng thường đến, lại nói, sư phụ còn không biết tự chăm sóc mình sao?” Triệu Trăn khóc không thành tiếng, đứt quãng nói: “Nhưng.... Nhưng mà là...” Hứa Tri Hành vỗ vỗ đầu của nàng, cười nói: “Tốt, đã là cô nương lớn, sao còn giống như lúc nhỏ vậy?” Triệu Trăn buông lỏng tay đang ôm eo Hứa Tri Hành, ngước mặt lên nhìn hắn, đầy mắt đỏ hoe. Hứa Tri Hành thở dài, nhẹ nhàng đẩy Triệu Trăn ra, quay người hướng vào trong phòng đi đến. “Sư phụ đi viết cho ngươi mấy tấm chữ, viết nhiều một chút, gặp nguy hiểm, cũng đừng tiếc không dùng.” Triệu Trăn nhìn bóng lưng Hứa Tri Hành, há to miệng, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Sau đó nàng chậm rãi quỳ trên mặt đất, nuốt nước mắt, dập đầu lạy ba cái.
Chuyển đến gian phòng của mình, Triệu Trăn cầm lấy bao phục đã sớm chuẩn bị xong đi ra. Nàng quay đầu nhìn gian phòng của Hứa Tri Hành, đi đến cửa sân sau, lần nữa quỳ xuống đất bái biệt. Về sau liền dứt khoát quay người, vẩy xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, thân ảnh cấp tốc đi xa.
Trong phòng, đang viết chữ, bút lông trong tay Hứa Tri Hành đột nhiên dừng lại, thế bút bỗng nhiên khựng lại. Chân khí Hạo Nhiên đang vận hành bên trong chữ viết trở nên tắc nghẽn, sau đó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng chặn, cuối cùng vậy mà bỗng nhiên nổ tung, khiến cả cái bàn đọc sách đều vỡ tan nát. Bút lông trong tay Hứa Tri Hành cũng vì vậy mà hỏng, trên người còn dính điểm điểm bút tích.
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn đến thế giới này, mất bình tĩnh như vậy. Hắn cuối cùng vẫn là một người. Một người có máu có thịt, mặc dù Nho đạo tu vi cùng kiếm đạo tu vi đều đã siêu phàm nhập thánh. Nhưng trái tim của hắn vẫn là một trái tim có nhiệt độ của con người. Chỉ cần vẫn là lòng người, thì sẽ có tình cảm dao động. Hứa Tri Hành cũng không ngoại lệ.
Nhìn đống đổ nát trước mắt, Hứa Tri Hành khẽ than thở một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng, nhìn ra bên ngoài học đường, nơi có cây cối xanh tươi ven đường, hai tay ôm quyền khom người nói: “Một đường bình an...” Không có bất kỳ cái kỳ vọng nào khác, chỉ có bốn chữ này, một đường bình an.
Sau khi Triệu Trăn đi, sinh hoạt của Hứa Tri Hành vẫn như cũ. Mỗi ngày buổi sáng đi đến học viện lên lớp, xong tiết học thì trở về trong học đường, gảy đàn, đọc sách. Kỷ An mỗi ngày đều sẽ đến, thường sẽ mang đến một chút thịt rừng hắn đánh được, để Hứa Tri Hành cải thiện bữa ăn. Triệu Hổ tương đối bận rộn, nhưng cũng thường xuyên dành chút thời gian đến học đường. Ngoài hai người bọn họ ra, Hạ Tri Thu lại là người bầu bạn cùng Hứa Tri Hành nhiều nhất. Hắn mỗi ngày buổi chiều, sau khi Hứa Tri Hành tan học đều sẽ đúng giờ đến học đường. Hoặc là quấn lấy Hứa Tri Hành dạy hắn gảy đàn, hoặc là để Hứa Tri Hành xem văn chương hắn viết.
Hạ Tri Thu Cầm Nghệ không giỏi, nhưng văn chương lại cực kỳ đặc sắc. Mặc dù đã mười chín tuổi, nhưng tâm hắn như trẻ con, tâm cảnh trong sáng. Văn chương trong câu chữ mang theo một vẻ linh tính tiên thiên cùng ngây thơ. Nho đạo tu vi mặc dù vẫn chỉ là lục phẩm, nhưng Hứa Tri Hành biết, đây là bởi vì tiểu tử này trước giờ dưỡng khí luyện khí không chịu bỏ nhiều công sức. Cho đến bây giờ đều là nhớ thì luyện một chút, không nghĩ đến thì bỏ qua. Thẳng thắn thoải mái, tùy ý mà làm. Hứa Tri Hành cũng trước giờ không ép buộc hắn, cho nên Nho đạo tiến cảnh tu vi của Hạ Tri Thu vẫn không lớn.
Không giống Triệu Hổ, năm nay cũng mới hai mươi mốt tuổi, mà đã gần đạt đến cảnh giới tứ phẩm Nho đạo. Tu vi của Triệu Hổ tăng lên không nhanh, nhưng hắn được cái ổn định, mỗi ngày tiến bộ một chút, góp gió thành bão. Triệu Hổ rất ít khi có chuyện giống như Vũ Văn Thanh, một khi ngộ đạo liền trực tiếp vượt qua một hai đại cảnh giới, tu vi của hắn giống như cách làm người của hắn, không tranh không đoạt, không kiêu không vội, một bước một dấu chân, từng chút từng chút tiến lên.
Lục U U và Triệu Trăn rời đi vào ngày Cốc Vũ. Không biết từ bao giờ, đã đến lập hạ. Ngày này vừa vặn mưa dầm liên miên, bầu trời âm u cả một ngày. Không khí cũng trở nên khác thường, gò bó. Người đi đường trong Long Tuyền Trấn, thần sắc hối hả, sợ mưa xuống làm ướt quần áo. Gặp mưa không sao, mưa đầu hạ còn có chút lạnh, nếu không cẩn thận nhiễm phải phong hàn thì sẽ rất nguy hiểm. Đến chiều tối, sắc trời càng thêm âm u. Mưa mặc dù không rơi xuống, nhưng bầu trời lại liên tục lóe lên từng tia chớp. Rất đáng sợ.
Hứa Tri Hành bưng một bình hoa quế nhưỡng, ngồi trong đình xem mây ngắm sấm. Nhưng nhìn đến nhìn xem, hắn bỗng nhiên ý thức được có chút không đúng. Thiên tượng này, có chút không bình thường. Hơi nước trong tầng mây cũng không tính là dày đặc lắm, nói cách khác mây này chỉ có thanh thế lớn, chứ sẽ không đổ mưa. Nghĩ đến đây, hai mắt Hứa Tri Hành bỗng nhiên bừng sáng hào quang trắng muốt, bắt đầu dùng một góc độ khác, để xem xét khí tượng thiên địa này.
Nhưng không nhìn thì không sao, nhìn vào giật mình. Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, sát khí đầy trời, rõ ràng là một loại sát cơ từ trên trời giáng xuống. Thế nhưng là ngày này trời quang mây tạnh, như thế nào lại đột nhiên giáng sát cơ? Là ai đã làm cái chuyện tày trời, mà dẫn đến thượng thiên trừng phạt? Ánh mắt Hứa Tri Hành từ trên bầu trời hướng xuống mặt đất, liếc nhìn bốn phía. Thần sắc không khỏi ngẩn ngơ. Không xa chỗ hắn, trong sông Long Tuyền, lại bốc lên một cỗ khí vận. Mờ mờ ảo ảo, phiêu phiêu đãng đãng, cực kỳ bất ổn định. Giống như một đứa bé mới sinh yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Hứa Tri Hành bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không thể nào? Thật sự có thể thành tựu? Đây không phải là một thế giới võ đạo sao? Sao lại đổi qua đường huyền huyễn rồi?” Lẩm bẩm, Hứa Tri Hành trực tiếp thả người nhảy lên, rơi vào bờ sông Long Tuyền sau học đường. Trong mắt hắn, cả dòng suối rồng lúc này đều tựa hồ phát ra ánh hồng nhàn nhạt. Hứa Tri Hành đưa tay đặt vào trong nước, nhẹ nhàng lay động, trong miệng khẽ nói: “Tiểu Hồng, Tiểu Hồng… Mau đến đây.” Không lâu sau, trên mặt sông nổi lên một tầng gợn sóng, tựa như có vật gì đó đang bám mặt nước bơi về phía trước. Một vòng bóng hình xinh đẹp đỏ rực chậm rãi trườn tới, đến trước mặt Hứa Tri Hành, ló đầu ra. Chính là con cá chép màu đỏ kia. Mà lúc này, thái độ của con cá chép này rất khác thường, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng kinh hãi. Sau khi nhìn thấy Hứa Tri Hành, trong mắt thêm mấy phần vẻ cầu cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận