Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 107: Cho ngươi cơ hội ngươi không còn dùng được

Chương 107: Cho ngươi cơ hội ngươi không còn dùng được Tiêu Thừa Di trong lòng hoảng hốt. Có thể không kinh động bất luận kẻ nào tiến vào tẩm cung của hắn, người này thực lực mạnh đáng sợ. Hắn trực tiếp buông lỏng chuôi kiếm, lớn tiếng nói: “Tiền bối đêm khuya đến chơi, nghĩ đến là có chuyện gì quan trọng, xin tiền bối cứ việc phân phó, Thừa Di nguyện ra sức trâu ngựa.” Hứa Tri Hành nhẹ nhàng cười. “Tam điện hạ không cần lớn tiếng như vậy, người bên ngoài không nghe được động tĩnh của chúng ta ở đây đâu.” Tiêu Thừa Di trong lòng có chút tuyệt vọng, theo lý thuyết hắn vừa rồi lớn tiếng như vậy, Thương Long và Chu Tước bên ngoài tẩm cung tuyệt đối có thể phát giác, vả lại bên trong phủ đệ của hắn, ngoài Thương Long và Chu Tước ra, còn có lực lượng mạnh hơn thủ hộ, nhưng vị kia cũng không có nửa điểm phản ứng. Có thể thấy thủ đoạn của người trước mắt cao minh đến mức nào. Hắn làm sao biết, Hứa Tri Hành là từ trên trời trực tiếp đáp xuống thư phòng của hắn. Mấy cái trạm gác, hộ vệ kia có thể canh giữ bốn phía, nhưng lại duy chỉ không đề phòng trên trời có người mạnh như vậy. Tiêu Thừa Bình từ dưới đất đứng lên, ổn định lại tâm thần, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tri Hành. Trong ánh mắt có một thoáng kinh ngạc. Người này trước mắt, không thấy rõ khuôn mặt, toàn thân trên dưới thoảng hoặc tản ra một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Mặc trên người một bộ áo giáp, kiểu dáng có vẻ không phải áo giáp của quân Đại Chu. Hắn liền ngồi ngay ngắn ở đó, tựa như một tôn chiến thần. Để Tiêu Thừa Di không nhịn được tâm thần chập chờn, khó mà bình tĩnh. Tiêu Thừa Di lập tức hồi phục tinh thần, thu hồi ánh mắt, khom người nói: “Không biết tiền bối có gì chỉ giáo? Nếu không gấp, tiền bối có thể lưu lại địa chỉ, đợi bình minh Thừa Di sẽ mang hậu lễ đến nhà bái phỏng, như thế nào?” Võ tướng kia khoát tay áo, cười nói: “Chỉ là hỏi ngươi một vấn đề, có được đáp án là được.” Tiêu Thừa Di cố nén nội tâm bối rối, nói: “Tiền bối xin hỏi.” Võ tướng chỉnh lại thân hình, giọng nói có vẻ hơi trầm thấp. “Ngươi hẳn biết hai thiếu niên Triệu Hổ, Hạ Tri Thu, lúc trước bọn hắn rời kinh, ngươi chuyên môn phái người đi ám sát bọn hắn. Ta hỏi ngươi, nếu Triệu Hổ còn sống, lại biết là ngươi sai người ám sát hắn, ngươi có ra tay lần nữa không?” Tiêu Thừa Di hơi giật mình, nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nói thật, hắn đã quên mất người này là Triệu Hổ. Lúc trước phái Huyền Vũ đi ám sát Triệu Hổ, cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời mà thôi. Nếu không phải Huyền Vũ chậm chạp chưa về, hắn đã không nhớ còn chuyện này. Tiêu Thừa Di vội vàng trả lời: “Triệu công tử hóa ra là người của tiền bối? Vậy thì đúng là một hiểu lầm lớn, tiền bối yên tâm, từ nay về sau đừng nói là làm bất lợi cho Triệu công tử, chỉ cần Triệu công tử bằng lòng, chờ hắn trở lại Kinh Đô, Thừa Di nhất định quét dọn giường chiếu đón lấy, tự mình nhận lỗi.” Võ tướng nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn mấy hơi. Tiêu Thừa Di thấy trong lòng hốt hoảng. Võ tướng thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu, thở dài một cái. “Ai... Cho ngươi cơ hội, tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái này cũng không trách ngươi…” Tiêu Thừa Di kinh hãi, vừa định cầu xin tha thứ. Liền lúc này, một tiếng rống giận vang trời truyền đến. “Ai dám tự tiện xông vào phủ đệ hoàng tử?” Cánh cửa lớn tẩm cung Tiêu Thừa Di bị một cước đá văng, một lão nhân tóc hoa râm, nhưng dáng người cực kỳ tráng kiện đứng ở cổng. Tiêu Thừa Di mừng rỡ, vừa định kêu cứu, lại phát hiện cổ họng mình bị một bàn tay nắm lấy. Chân khí ngũ phẩm trong cơ thể, lại không động đậy được chút nào. Lão giả ở cổng biến sắc mặt. Hắn là cao thủ nhất phẩm thủ hộ ở phủ Tam hoàng tử, là người thụ mệnh của thiên tử, bảo vệ an nguy cho hoàng tử. Không chỉ Tiêu Thừa Di, trong phủ tất cả hoàng tử khai phủ xây nha ở Kinh Đô đều có cao thủ nhất phẩm do thiên tử phái đến. Tối nay hắn theo lệ tuần tra phủ hoàng tử, ban đầu cũng không phát hiện tẩm cung của Tam hoàng tử có gì khác lạ. Bên trong im lặng, với tu vi nhất phẩm của hắn còn không nghe được nửa điểm động tĩnh. Nhưng đây cũng là điều bất thường nhất. Bởi vì Tam hoàng tử đang ngủ bên trong, còn có mấy hạ nhân phục thị, không thể nào một chút động tĩnh cũng không có. Cho nên khả năng duy nhất là bên trong xảy ra chuyện. Đến kiểm tra thì không ngờ lại đúng như hắn suy đoán. Lão giả kinh hãi, nghiêm nghị quát: “Lớn mật, ngươi có biết hắn là ai?” Võ tướng nhẹ nhàng giữ cổ Tam hoàng tử, giống như đang cầm một đồ vật không có trọng lượng, cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt. Nghe được câu hỏi của lão giả, hắn cười, trả lời: “Tự nhiên biết, Tam hoàng tử mà, thiên tử sắc phong Tấn Vương, thân vương có quyền thế nhất đương triều.” Lão giả trong lòng hơi tê dại, sợ nhất là đụng phải loại thích khách không muốn mạng này. “Nếu biết là Tam hoàng tử, còn không lập tức thả hắn ra? Nếu thiên tử tức giận, ngươi cửu tộc khó toàn.” Võ tướng ngẩn ra, sau đó cười ha hả nói: “Cửu tộc? Ta Hứa mỗ lẻ loi một mình, vô thân vô cố, ngươi muốn tru ta cửu tộc sợ là cũng không thể.” Lão giả chậm rãi thở ra một hơi, thấy võ tướng chỉ bắt Tam hoàng tử, cũng không lập tức giết người, nói rõ việc này có lẽ còn có thể cứu vãn. Thế là liền hạ giọng, khuyên giải: “Xin các hạ chớ xúc động, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói. Chỉ cần ngươi có thể thả Tam hoàng tử.” Lúc này, phủ Tam hoàng tử đã sớm loạn thành một đám. Tất cả hộ vệ đều vây quanh, Thương Long và Chu Tước nhìn Tiêu Thừa Di trong tay võ tướng, sắc mặt trắng bệch, chân đều run rẩy. Trong phủ Tam hoàng tử nghiêm mật canh gác như vậy, mà vẫn bị người xông vào không một tiếng động. Nếu Tam hoàng tử có gì sơ xuất, bọn hắn tuyệt đối phải cùng chôn chung. Đừng nói bọn hắn, lúc này ngay cả vị vũ phu nhất phẩm này cũng mồ hôi đầm đìa. Vừa thấy võ tướng khống chế Tam hoàng tử, hắn liền dự định cưỡng ép ra tay cứu Tam hoàng tử. Nhưng khi chuẩn bị động thủ lại phát hiện, mặc kệ góc độ nào, chỉ cần hắn vừa chuẩn bị xuất thủ, trong lòng liền dâng lên một nỗi sợ hãi không hiểu. Dường như chỉ cần hắn dám ra tay, thì chắc chắn sẽ phải chết. Cho nên hắn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bên ngoài phủ hoàng tử, người của tuần phòng doanh Kinh Đô cũng nghe được tiếng quát to của lão giả, bắt đầu vây quanh. Khí thế trên người lão giả bốc lên, tựa như bó đuốc trong đêm tối, khiến tất cả cao thủ nhị phẩm trở lên ở nội thành Kinh Đô đều cảm nhận được. Trong hoàng thành, thống lĩnh cấm quân Diệp Trung cảm nhận được động tĩnh ở phủ Tam hoàng tử, lập tức liên tưởng đến người xuất hiện ở nhà Tống Chiêu đêm hôm đó. Hắn không chút do dự bay lên, lấy tốc độ cực nhanh tiến đến. Tại một tiểu viện của Tiêu Thừa Bình, Bạch Kính Sơn đột nhiên bừng tỉnh, rồi lập tức nhảy lên mái nhà, nhìn về hướng phủ Tam hoàng tử, ánh mắt sáng rực. Nhưng lúc này Tiêu Thừa Bình đang ngủ say, suy đi tính lại, cuối cùng hắn vẫn không làm phiền nàng. Trong tẩm cung, Tiêu Thừa Di bị võ tướng nắm cổ, giống như kéo theo một mảnh vải rách bình thường đi ra. Mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể vây quanh võ tướng từng bước một lùi lại. Tiêu Thừa Di không thể nói được, nhưng từ ánh mắt của hắn có thể thấy được, hắn vẫn sợ chết. Trong tuyệt vọng còn mang theo vẻ cầu xin tha thứ nồng đậm, không phải giả. Võ tướng không trả lời câu hỏi của lão giả, mà nhìn về phía Tam hoàng tử nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lãng phí rồi. Bất quá, ta dự định cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng lần này, quyền quyết định không nằm trong tay ta.” Nói xong, hắn nhìn lão giả và những hộ vệ khác trong phủ Tiêu Thừa Di, thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, thiên tử chắc sẽ không giận lây sang các ngươi đâu. Dù sao, chỉ bằng mấy người các ngươi, ngăn không được ta cũng là chuyện bình thường.” Mọi người không để lời võ tướng nói trong lòng, thiên tử có thể hay không giận chó đánh mèo, sao hắn lại nói được? Nhưng sau đó, ánh mắt mọi người liền bị sự kinh hãi bao trùm. Hắn nhìn theo cái bóng dáng kia dần dần di chuyển lên trên. Trong màn đêm, Diệp Trung thống lĩnh cấm quân đang chạy tới, bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy đạo kiếm quang chợt lóe lên trên đỉnh đầu, thân thể không kiềm được hơi run động. Không phải sợ hãi, mà là hưng phấn. Những người trong phủ Tam hoàng tử cuối cùng đã hiểu vì sao võ tướng nói thiên tử sẽ không giận chó đánh mèo họ. Hóa ra, vị thích khách có dáng dấp võ tướng này lại là một vị lục địa thần tiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận