Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 147: Vấn Kiếm đài

Chương 147: Vấn Kiếm Đài
Đoạn thời gian gần đây triều đình có biến, Lục hoàng tử Tiêu Thừa Bình tựa như là một người ngoài cuộc đứng ở chỗ cao, mọi việc không liên quan đến mình. Nhưng hết thảy lại đều nhìn rõ ràng. Đối với phụ hoàng nàng, Tiêu Thừa Bình xưa nay không dám nói nàng thấy rõ ràng. Vị này kiến lập thiên hạ vạn cổ đệ nhất phong công vĩ nghiệp Đại Chu thiên tử, lối làm việc từ trước đến nay đều là lôi lệ phong hành như thế. Nhưng cũng có những đường kẽ xám, ẩn chứa mưu đồ sâu xa. Bắc Yến lập quốc, trong mắt các quan lại và võ tướng, đó là uy hiếp. Nhưng ở vị thiên tử Đại Chu này, cái đó lại là một con dao có thể cho hắn tùy thời cầm lên. Mang theo tự tin mạnh mẽ đã diệt sáu nước, thống nhất thiên hạ, chỉ là một nước Bắc Yến, hoàn toàn không bị hắn để vào mắt. Hắn có sự tự tin này, càng có thực lực này. Cho nên đối với việc Bắc Yến có phát triển cường đại hay không, hắn không thèm để ý chút nào. Ngược lại, hắn càng hy vọng Bắc Yến có thể phát triển cường đại. Hy vọng bên cạnh Đại Chu có một sự tồn tại đủ để làm cho hậu thế Đại Chu tỉnh táo, đời đời kiếp kiếp nhắc nhở các quân vương Đại Chu về đạo lý sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy. Triều đình Đại Chu, công huân võ tướng thật sự quá nhiều. Con dao Bắc Yến này rất thích hợp. Tiêu Thừa Bình chỉ là nghĩ không thông, hoàng đế Bắc Yến làm thế nào mà biết được dụng ý thực sự của thiên tử Đại Chu? Hai trăm dặm cương thổ, nói nhường liền nhường. Tựa như là giữa hai bên đã sớm thương lượng xong bình thường. Đối với mọi chuyện trên triều đình, Tiêu Thừa Bình không cảm thấy hứng thú. Chỉ là những ngày gần đây, phụ hoàng nàng không biết tại sao, càng ngày càng giao nhiều sự tình cho nàng. Rõ ràng theo như lời Y Tiên đã nói trước đó, tuổi thọ của nàng nhiều nhất chỉ còn một năm. Nghĩ đến đây, Tiêu Thừa Bình lập tức minh bạch, chuyện nàng có thể tu hành để kéo dài tuổi thọ, đã bị phụ hoàng biết. Bên cạnh phụ hoàng toàn là những cao thủ hàng đầu thiên hạ, muốn nhìn thấu lai lịch của nàng cũng không khó. Chỉ là Tiêu Thừa Bình càng không hiểu, phụ hoàng biết rõ bí mật của con gái mình, vì sao còn muốn xem mình như hoàng tử để bồi dưỡng? Không chỉ hiện tại, mà quá khứ nhiều năm như vậy, đây cũng là một sự việc mà Tiêu Thừa Bình vẫn nghĩ không thông. Gần đây triều đình kịch biến, Tiêu Thừa Bình càng cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Thế là nàng bèn xin thiên tử cho phép mình đi du lịch dân gian. Bên ngoài thì nàng là một hoàng tử đã thành niên, theo lễ pháp, Tiêu Thừa Bình không được phép rời khỏi Kinh Đô và đất phong. Nhưng hết lần này tới lần khác thiên tử lại đồng ý. Sau đó Tiêu Thừa Bình liền dẫn Bạch Kính Sơn rời khỏi Kinh Đô, một đường hướng nam mà đi. Tại Kinh Đô sống gần 20 năm, lần đầu tiên rời khỏi thành phố này, Tiêu Thừa Bình tự nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Mấu chốt là bây giờ nàng đã vào Nho đạo Thất phẩm, Hạo Nhiên chân khí trong cơ thể đang từng chút từng chút bổ sung sự thiếu hụt bẩm sinh, tảng đá lớn nén trong lòng cũng không thấy đâu, tự nhiên là gặp chuyện gì cũng cảm thấy phong cảnh vô hạn. Một đường du lãm danh lam thắng cảnh, tìm kiếm hỏi thăm các di tích cổ, trải nghiệm phong tục các nơi. Tiêu Thừa Bình lần đầu tiên cảm thấy thiên hạ Đại Chu rộng lớn đến nhường nào. Rời Kinh Đô từ cuối thu đến đầu đông tháng mười, vậy mà vẫn chưa ra khỏi Trung Thiên Châu. Lúc này nàng đang đứng ở phía nam nhất Trung Thiên Châu, trong một tòa thành tên là Bái Kiếm Thành. Bái Kiếm Thành là một tòa thành tương đối đặc thù. Kẻ thống trị tòa thành này không phải là quan viên Đại Chu, mà là Thanh Bình Kiếm Tông ở trên núi Lộc Đài bên ngoài Bái Kiếm Thành. Đại Chu chỉ phái một vị đốc tra quan, thống kê thu thuế và quản lý tình hình Bái Kiếm Thành, nhưng xưa nay không can thiệp vào các sự vụ cụ thể của Bái Kiếm Thành. Sở dĩ xuất hiện tình huống này là do Thanh Bình Kiếm Tông từ trước khi Đại Chu lập quốc đã quy thuận. Đồng thời lập không ít công lao cho việc Đại Chu diệt sáu nước. Cho nên thiên tử Đại Chu đã ban cho Thanh Bình Kiếm Tông tòa thành này dưới núi Lộc Đài. Cũng từ đó mà tòa thành này được đổi tên thành Bái Kiếm Thành. Bởi vì không có lực lượng chính thức của Đại Chu nhúng tay, Bái Kiếm Thành so với các thành trấn khác có thể nói là ít tàn khốc hơn rất nhiều. Mà chính điều này đã khiến Bái Kiếm Thành trở thành thánh địa mà người trong võ lâm thiên hạ hướng tới. Cũng là nơi các võ phu giang hồ tụ tập nhiều nhất. Ở trên giang hồ, có lẽ rất khó nhìn thấy ai đó trên tam phẩm, nhưng ở nơi này, người trên tam phẩm tuy không nhiều nhưng cũng không tính là hiếm có. Đương nhiên, tam phẩm, nhị phẩm thì có một chút, nhưng nhất phẩm thì tuyệt đối không có. Bởi vì từ khi Đại Chu chinh phạt giang hồ về sau có một thiết luật. Phàm là võ phu có tu vi đạt tới cảnh giới nhất phẩm, nếu không có đặc xá của triều đình, cả đời không được rời khỏi nơi mình ở. Cho nên Bái Kiếm Thành tuyệt đối không có nhất phẩm từ bên ngoài. Thanh Bình Kiếm Tông được mệnh danh là kiếm đạo đứng đầu thiên hạ, người có tu vi đạt tới nhất phẩm kiếm khách cũng chỉ có hai người. Một người là tông chủ có danh xưng kiếm thánh, Mạc Vô Vấn. Người còn lại là lão tông chủ nghe nói tuổi thọ không còn nhiều. Tiêu Thừa Bình dẫn Bạch Kính Sơn đến Bái Kiếm Thành không bao lâu liền nghe được một chuyện thú vị. Có người muốn đến vấn kiếm với con gái tông chủ Thanh Bình Kiếm Tông. Thanh Bình Kiếm Tông đã là kiếm đạo đứng đầu thiên hạ, những người luyện kiếm đến đây bái phỏng so tài, hoặc là cầu học nghệ tự nhiên là liên tục không dứt. Vì thế, Thanh Bình Kiếm Tông cố ý xây dựng một tòa vấn kiếm đài ở giữa sườn núi Lộc Đài. Phàm là người muốn lên núi vấn kiếm, trước hết phải đánh bại ít nhất một kiếm thị ở vấn kiếm đài mới có tư cách đến sơn môn của Thanh Bình Kiếm Tông để hỏi kiếm. Bất quá, vấn kiếm đài lại có một quy củ. Trên vấn kiếm đài, chỉ luận kiếm pháp kiếm đạo. Không xét tu vi sâu cạn. Nếu như trong lúc so tài với kiếm thị mà không thể khắc chế sử dụng chân khí tu vi vượt quá kiếm thị, sẽ mất đi tư cách vấn kiếm. Và để trấn áp những kẻ thích gây sự, kiếm thị trên vấn kiếm đài ra tay luôn rất nặng. Mặc dù phần lớn sẽ không gây thương vong đến tính mạng, nhưng gãy tay gãy chân là chuyện thường xảy ra. Cho nên nếu không tự tin vào kiếm pháp của mình thì người bình thường tuyệt đối không dám tùy tiện chạy đến hỏi kiếm. Nhưng hôm nay, lại có người muốn xông vào nơi mà các kiếm khách trong thiên hạ vừa mong chờ vừa sợ hãi, đó là vấn kiếm đài. Con gái của tông chủ Thanh Bình Kiếm Tông tên là Mạc Thanh Chi, là một thiên tài hiếm thấy của kiếm tông. Năm nay nàng vừa tròn mười chín tuổi, nghe đồn đã đạt tới tứ phẩm, có người nói là ngũ phẩm. Nhưng mặc kệ là tứ phẩm hay ngũ phẩm, đối với một người ở độ tuổi này mà nói, đây đều là thành tựu cực kỳ khó đạt được. Hơn nữa, trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thanh Bình Kiếm Tông, Mạc Thanh Chi tuyệt đối có thể được xem là người có kiếm pháp đứng đầu danh sách. Vậy mà người hôm nay đến vấn kiếm với nàng lại chỉ là một người từ nơi khác không có tiếng tăm gì. Một thiếu nữ từ nơi khác. Một bộ áo đỏ. Trên mặt thường trực nụ cười rạng rỡ. Nhìn niên kỷ của thiếu nữ, nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi. Cái tuổi này mà đã dám đến Thanh Bình Kiếm Tông hỏi kiếm, trước mặc kệ kết cục của nàng sau cùng thế nào, chỉ phần dũng khí này thôi đã vượt qua chín phần mười kiếm khách võ phu trên giang hồ rồi. Tiêu Thừa Bình nghe được chuyện này, lập tức cảm thấy hứng thú. Thế là liền cùng Bạch Kính Sơn đi theo những người giang hồ đang vây xem, hướng về núi Lộc Đài mà đi. Quan sát trận so kiếm nhận được sự chú ý của cả thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận