Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 264: Vụng trộm lưu lại học cung làm chuyện vặt

Chương 264: Vụng trộm lưu lại học cung làm việc vặt
Bất tri bất giác, Hứa Tri Hành đã ở trên đô thành chờ đợi mấy tháng. Thảo nguyên mùa đông, tựa như bị tuyết lớn băng phong. Nhưng kỳ quái là, năm nay Thượng Đô thành, giống như không quá lạnh. Nhưng chỉ cần vừa đi ra khỏi Thượng Đô thành, phảng phất như là tiến vào một cái thế giới khác, một cái khác băng lãnh thấu xương thế giới. Cũng là tại mùa đông này Hứa Tri Hành mới phát hiện. Thì ra không phải tất cả Nho đạo tu sĩ đều giống như hắn, có thể tự nhiên mà vậy ảnh hưởng đến thiên địa xung quanh. Vũ Văn Thanh đã là nhất phẩm Nho đạo tu sĩ, nhưng ở tình huống không chủ động, hắn cũng không thể đối với thiên địa xung quanh tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Nhiều lắm chỉ có thể khiến xung quanh hắn vài mét trở nên có chút không giống bình thường. Phải biết lúc trước Hứa Tri Hành vẻn vẹn chỉ là lục phẩm, liền có thể làm cho cả học đường nóng lạnh bất xâm. Hứa Tri Hành vốn cho rằng chỉ là do các đệ tử tu vi còn chưa đủ. Nhưng bây giờ Vũ Văn Thanh thậm chí đã có thể ngôn xuất pháp tùy, một lời nói đủ để thay đổi thiên tượng. Nhưng vẫn không làm được như Hứa Tri Hành. Hiện tại xem ra, phần năng lực có thể ảnh hưởng đến thiên địa xung quanh này, dường như chỉ có mình hắn mới có. Và phần năng lực này còn có thể bị chính hắn khống chế. Đây là một dị năng không tệ. Ví dụ như trong khoảng thời gian này, vì không còn rét căm căm, học sinh Nho Lâm Học Cung không cần phải bất lực học tập vì chống chọi cái lạnh nữa. Cho nên năm nay Nho Lâm Học Cung không giống như những năm khác, sớm cho dừng việc học, để học sinh về nhà tránh rét.
Hôm nay là giao thừa, học cung buổi sáng học xong liền nghỉ. Tất cả học sinh cùng tiên sinh đều riêng ai về nhà nấy, đi cùng người nhà đón năm mới. Đương nhiên cũng có một số học sinh từ nơi khác đến học, nên ở lại trong học cung, đón năm mới cũng chỉ có thế, không có điều kiện mà chạy về nhà. Hứa Tri Hành cũng không vội về, mà là tranh thủ phê duyệt những bài văn chương mà các tiên sinh viết dựa theo yêu cầu mà hắn đã sắp xếp. Cẩn thận viết ý kiến sửa chữa, khoanh tròn những chỗ đặc sắc. Trong khoảng thời gian này nghe Hứa Tri Hành giảng bài, các tiên sinh này viết văn chương ngược lại có nhiều điểm tiến bộ. Làm cho Tri Hành có chút vui mừng. Khi phê chữa xong bài văn chương cuối cùng, Hứa Tri Hành thu dọn bút mực giấy nghiên xong, liền dự định về biệt viện. Triệu Trăn vẫn còn đang chờ hắn về đón giao thừa. Vũ Văn Thanh thân là hoàng đế, đêm ba mươi sẽ có quốc yến mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều, nhất thời không thoát thân ra được, chỉ có thể chờ trong hoàng cung yến hội kết thúc mới có thể đến chỗ Hứa Tri Hành. Vũ Văn Minh bây giờ là thái tử, tự nhiên cũng cần phải có mặt ở những yến hội thế này, nên cũng không đến được.
Thu dọn đồ đạc xong, Hứa Tri Hành đang muốn rời khỏi học cung. Đi ngang qua hành lang ở bên ngoài học viện, không hiểu sao trong lòng khẽ động. Hành lang bên cạnh không xa, là nơi người làm việc lặt vặt trong học cung tụ tập nghỉ ngơi hằng ngày. Lúc này đã trống không. Nhưng lại có một gian phòng chứa đồ vẫn còn lóe lên ánh đèn. Hứa Tri Hành dừng bước lại, nhìn gian phòng chứa đồ đang hắt ra ánh đèn yếu ớt, suy tư. Dưới chân cũng không tự chủ được mà bước tới. Gian phòng chứa đồ này tuy rằng để rất nhiều thứ, nhưng lại không hề hỗn loạn. Các công cụ làm việc đều được bày ngay ngắn ở góc tường, từng loại phân loại, lại còn có mỹ cảm khiến người ta cảm thấy đẹp mắt. Giữa phòng chứa đồ bày một cái ghế gỗ thô ráp. Trên ghế đặt một phiến đá, trên phiến đá là một cái lò sưởi bằng đất sét đỏ nhỏ xíu. Trên lò đặt một cái nồi đất, trong nồi đang bốc hơi nóng. Dường như là đang nấu cái gì đó. Một thanh niên ước chừng ba mươi tuổi đang ngồi bên lò sưởi, trong tay bưng một chén sành, trong chén để một cái bánh bao làm bằng cám gạo màu trắng nâu. Thanh niên gắp từ trong nồi đất một miếng thịt, đặt lên trên bánh bao. Sau đó đặt bên cạnh một khối bài vị gỗ khắc đơn giản, trong mắt mang theo một chút thương cảm nhẹ nhàng nói: “Mẹ, sang năm rồi, hôm nay chúng ta ở lại học cung đón năm mới, người cũng không cần bị lạnh nữa.”
Ngay lúc này, ngoài phòng chứa đồ vang lên ba tiếng gõ cửa, một tiếng nhẹ, hai tiếng nặng, một dài hai ngắn. Thanh niên đang ăn cơm ngẩn người, không khỏi có chút bối rối. Dù sao hắn cũng chỉ là tạp công, buổi tối không thể ngủ lại trong học cung. Chỉ là ngoài học cung, hắn cũng không có chỗ để đi. Ngày thường thì không sao, tìm phòng bỏ hoang, có chỗ nào che mưa che gió là tốt rồi. Nhưng hôm nay là giao thừa, thanh niên không muốn để cho mẹ mình cũng giống như mình, phải ngủ đầu đường. Nên mới vụng trộm ở lại trong học cung. Không nghĩ tới lúc này lại có người tới. Hắn đành phải vội vàng thu bài vị của mẹ vào, mang tâm trạng thấp thỏm đi lên mở cửa. Vốn tưởng rằng người ở ngoài cửa có thể là người quản sự học cung, mình cũng không tránh khỏi một trận quát mắng. Không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy một nụ cười ôn hòa nhã nhặn. Người vừa đến trông không lớn lắm, cũng không biết vì sao, bị ánh mắt của người này nhìn, mình như là một đứa trẻ con vậy? “Ta thấy ở đây có ánh lửa, nên đến xem thử, mạo muội quấy rầy.” Hứa Tri Hành khẽ gật đầu nói. Thanh niên giật mình, vội vàng nói: “A… Tôi… Tôi lập tức thu dọn, đi ngay.”
Hứa Tri Hành cười cười, hỏi: “Ngươi có ngại nếu ta vào ngồi một chút không?” Thanh niên ngẩn người, có chút kinh ngạc. Một người mặc thanh sam nho nhã như Hứa Tri Hành dù nhìn không giống như là người quyền quý, nhưng cái khí chất lạnh nhạt mà vô tình toát ra của người này, rõ ràng khiến người ta cảm thấy hắn không phải là một người bình thường. Người như vậy, sao có thể có hứng thú đến nơi này mà gian phòng chứa đồ này? Thanh niên không dám từ chối, nghiêng người nói: “Tiên sinh nếu không chê, vậy mời vào.” Hứa Tri Hành khẽ gật đầu, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa. Thanh niên thuận tay đóng cửa lại, sau đó liên tục tìm một cái ghế duy nhất đặt ở trước mặt Hứa Tri Hành bên cạnh lò sưởi, cười nói: “Tiên sinh ngồi đi, dựa gần lò sưởi cho ấm.” Hứa Tri Hành cúi đầu nhìn cái lò sưởi nhỏ bằng đất sét đỏ kia, nồi đất phía trên vẫn đang cuồn cuộn bốc hơi nóng. Thanh niên vội vàng giải thích: “Đây đều là do chính tôi mang tới, than trong lò cùng thịt trong nồi đều là do học cung phát cho người làm công vào hôm trước, tiểu nhân không có tự ý lấy của học cung bất cứ vật gì.” Hứa Tri Hành cười cười. “Quấy rầy ngươi ăn cơm rồi.” Thanh niên cúi đầu không nói gì, không phải sao! Thịt trong nồi dù có nấu lại cũng coi như là ăn không ngon. Hứa Tri Hành nhìn thấu suy nghĩ của hắn, chỉ là nhẹ nhàng cười cười. “Sẽ không chậm trễ ngươi quá lâu đâu, chỉ hỏi vài câu thôi.” Người thanh niên ngượng ngùng cười cười, nhẹ gật đầu. Hứa Tri Hành nhìn vào nồi đất mấy miếng thịt kia, còn cả cái bánh bao cám gạo trong chén, hỏi: “Hôm nay giao thừa, sao không về nhà?” Người thanh niên không dám nói ra tình hình thực tế, đành phải giấu diếm nói: “Thưa tiên sinh, tôi ăn xong rồi sẽ đi.” “Không sao, cẩn thận củi lửa là được.” Thanh niên ngẩn người, có chút ngoài ý muốn. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hứa Tri Hành, cảm thụ được cái khí chất ấm áp tỏa ra từ trên người hắn, lại cảm thấy vị tiên sinh này vốn dĩ nên như vậy. Hứa Tri Hành lại hỏi: “Ngươi có biết chữ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận