Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 338: Tông sư tề tụ

Chương 338: Tông sư tề tụ Hứa Tri Hành đành phải cười khuyên nhủ: "Tiền bối, coi như nể mặt vãn bối, đi một chuyến."
Lý Huyền Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, cười hỏi: "Tiểu tử ngươi liền không sợ hắn tiêu diệt ta tận gốc?"
Hứa Tri Hành cười lắc đầu. "Với tầm nhìn xa của Đại Chu thiên tử, ngược lại không đến nỗi làm chuyện tự chui đầu vào rọ như vậy."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, còn nói thêm: "Lại nói, cho dù có quốc vận ngàn năm của Đại Chu phù trợ, nếu ngài đây không phải người để tâm tới thiên hạ thương sinh, cũng chưa chắc có thể làm khó được ngài, đúng không?"
Câu nói này xem như chạm đến nỗi lòng của Lý Huyền Thiên. Lão đầu tử nhẹ nhàng cười một tiếng, hừ một tiếng. "Được thôi, vậy thì nể mặt ngươi vậy."
Hứa Tri Hành chắp tay cười nói: "Tiền bối lòng dạ có thể chứa cả vũ trụ, vãn bối kính nể."
Lý Huyền Thiên ghét bỏ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cũng đừng tâng bốc lão già ta, ta chính là một kẻ hay thù."
Nói rồi, Lý Huyền Thiên liền trực tiếp cưỡi gió mà lên, thoáng chốc biến mất không thấy đâu. Hứa Tri Hành cười cười, nhìn về phía Diệp Uyên khẽ nói: "Diệp huynh, chúng ta cũng đi thôi..."
Diệp Uyên tựa hồ còn đang ngẩn người, nghe thấy tiếng của Hứa Tri Hành mới hoàn hồn. Hắn nhẹ gật đầu, không nói một lời. Sau đó hướng Trung Thiên Châu mà đi. Hứa Tri Hành khẽ thở dài, hít một hơi thật sâu, thiên địa nguyên khí chen chúc kéo đến. Sau đó cũng hóa hồng mà đi.
Trung Thiên Châu, Kinh Đô Đại Chu, trong hoàng thành thiên tử bỗng nhiên hạ lệnh, bên ngoài Triều Thiên Cung giới nghiêm, bất luận kẻ nào mà dám tới gần nửa bước, lập tức chém. Ngay cả Dư Phúc công công, thái giám thân cận của thiên tử cũng bị đuổi ra khỏi bên ngoài Triều Thiên Cung. Cùng với tân nhiệm thống lĩnh cấm quân Tô Minh Triết, mang binh canh giữ ở bên ngoài cửa cung, không dám có nửa điểm sơ sẩy. Có đại thần vào cung yết kiến hiếu kỳ trong Triều Thiên Cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Muốn hướng Tô Minh Triết cùng Dư Công Công nghe ngóng tình hình, lại bị hai người trực tiếp đối xử lạnh nhạt. Trong nhất thời, trong kinh bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám vào cung chứng thực.
Kỳ thực Tô Minh Triết cùng Dư Công Công cũng chẳng hiểu ra sao. Trong Triều Thiên Cung chỉ có một mình thiên tử, mà Triều Thiên Cung ngày thường rất ít dùng, bọn họ cũng không biết thiên tử ở trong đó làm gì.
Mãi cho đến sắc trời dần dần muộn, chân trời đã ráng chiều đỏ rực, Tô Minh Triết cùng Dư Phúc đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hai vị cao thủ nhất phẩm này không khỏi đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác đè nén cực kỳ cường đại. Thế nhưng ngay cả bằng nhãn lực của bọn họ, cũng vẫn không nhìn thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Tô Minh Triết và Dư Phúc liếc nhau một cái, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ kinh hãi. Mặc dù không cảm thấy được, cũng không nhìn thấy được. Nhưng bọn họ biết, tuyệt đối có một tồn tại cực kỳ cường đại nào đó đã tiến vào trong Triều Thiên Cung. Mà thứ có thể khiến bọn họ cảm thấy được sự tồn tại cực kỳ cường đại, vậy thì chỉ có Nhân Gian Tiên Nhân, siêu nhất phẩm đại tông sư.
Nghĩ tới đây, hai người không khỏi càng thêm thận trọng. Đại tông sư đến Triều Thiên Cung của Hoàng Thành, chắc chắn là có chuyện không thể tầm thường so sánh xảy ra. Về phần có cần bọn họ đi vào hộ giá hay không, thì hoàn toàn không phải chuyện bọn họ có thể suy tính. Chức trách của bọn họ chỉ là bảo vệ tốt cửa cung là được.
Lúc này ở bên trong Triều Thiên Cung lại là một khung cảnh khác. Lần lượt ba đạo lưu quang từ Cửu Thiên giáng xuống, đứng ở cửa đại điện trong Triều Thiên Cung. Mà Đại Chu thiên tử cùng người áo đen kia, thì đã sớm chờ đợi ở cửa đại điện từ lâu.
Đại Chu thiên tử mặc hắc kim long bào tiến lên một bước, chắp tay cúi người nói: "Hoàng đế Đại Chu Tiêu Thiên Sách, cung nghênh ba vị Tiên Nhân giá lâm."
Lý Huyền Thiên nhìn hắn một cái, khẽ hừ một tiếng, trực tiếp từ trên trời đáp xuống, đi vào trong đại điện.
Diệp Uyên thì khẽ gật đầu, coi như chào hỏi. Chỉ có Hứa Tri Hành cười hướng thiên tử ôm quyền đáp lễ.
"Bệ hạ, đã lâu không gặp."
Thiên tử mỉm cười, mắt nhìn tóc hoa râm của Hứa Tri Hành, trong mắt lóe lên một vòng khác lạ. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, sau đó liền cười nói: "Tiên sinh, đã lâu không gặp, nhanh mời vào trong."
Hứa Tri Hành đi vào đại điện, thấy trong đại điện đã bày một cái bàn tròn, trên bàn tròn đặt bốn cái ghế. Mà Lý Huyền Thiên lúc này đã ngồi ở chiếc ghế giữa hướng nam, bình chân như vại. Diệp Uyên cũng không chút do dự, ngồi vào chiếc ghế thứ nhất bên trái Lý Huyền Thiên.
Đại Chu thiên tử thấy vậy cũng không chút bất mãn, mà là dẫn Hứa Tri Hành ngồi vào chiếc ghế thứ nhất bên phải Lý Huyền Thiên.
Người áo đen kia đợi mọi người ngồi xuống hết, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Diệp Uyên.
Đại Chu thiên tử không vội ngồi xuống, mà là hướng về phía Lý Huyền Thiên đang ngồi ở vị trí giữa chắp tay cười nói: "Lý tiền bối, nhiều năm không gặp, ngài vẫn phong thái như cũ."
Lý Huyền Thiên nhàn nhạt liếc nhìn hắn, trả lời: "Còn chưa chết, sao? Còn muốn dùng quốc vận Đại Chu tới dọa ta?"
Thiên tử khẽ cười một tiếng, nói: "Tiền bối nói quá lời, lần trước tiền bối đến, một lời không hợp liền muốn lật đổ Hoàng Thành Đại Chu, hoàn toàn bất đắc dĩ, vì vậy mới bất đắc dĩ phải ra tay với tiền bối."
Nói rồi, đường đường là thiên tử Đại Chu, thiên hạ cộng chủ, vậy mà tự mình cầm bình rượu trên bàn rót đầy một chén rượu cho Lý Huyền Thiên rồi nói: "Lần trước tiền bối đi gấp gáp, vãn bối còn chưa kịp xin lỗi tiền bối, hôm nay nhân cơ hội này, vãn bối đặc biệt kính tiền bối một chén rượu, mong tiền bối đại nhân không chấp tiểu nhân, không cần để bụng."
Lý Huyền Thiên mắt nhìn chén rượu trong tay thiên tử, đang định lên tiếng thì lại cảm thấy Hứa Tri Hành ném tới một ánh mắt. Sau đó bĩu môi, một bộ không tình nguyện nhận chén rượu trong tay thiên tử, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hứa Tri Hành không khỏi cười nói: "Lý tiền bối không hổ là người đứng đầu trong giới tiên nhân Cửu Châu, quả thật là tấm gương cho chúng ta."
Thiên tử cũng phụ họa theo nói: "Không sai, có Lý tiền bối ở đây, Cửu Châu mới có thể vĩnh hưởng thái bình..."
"Thôi thôi, hai người các ngươi, đang đùa trẻ con đó hả? Lắm lời như vậy..."
Lý Huyền Thiên có chút không kiên nhẫn vội vàng cắt ngang hai người kẻ xướng người họa. Thiên tử cùng Hứa Tri Hành bèn nhìn nhau cười, không tiếp tục nói thêm nữa. Chuyện này coi như đã bỏ qua.
Lý Huyền Thiên lại ực một hớp rượu, sau đó gõ bàn một cái nói: "Nói một chút đi, chuyện này nên xem thế nào?"
Sau đó vừa nhìn về phía Hứa Tri Hành, đưa tay chỉ thiên tử nói: "Ngươi không phải có rất nhiều nghi vấn sao? Vừa vặn, hắn cũng biết một số chuyện, hỏi đi, chúng ta tổng hợp lại biết, cũng tốt để ứng phó."
Hứa Tri Hành nhẹ gật đầu, nhìn về phía Lý Huyền Thiên, hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn. Cũng là một bí mật lớn nhất đã kìm hãm tâm cảnh của Đại Hoang kiếm tiên Diệp Uyên.
Hứa Tri Hành ngồi thẳng người, ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Tiền bối, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào 800 năm trước ở thiên hạ Cửu Châu này? Tại sao thiên địa tứ phương, ngay cả Địa Tiên cũng không thể bay ra ngoài được? Chẳng lẽ, Cửu Châu thực sự là một cái lồng giam sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận