Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 215: Nhân gian mỹ hảo

Chương 215: Nhân gian tươi đẹp
Tiễn biệt Khương Hoa, Hứa Tri Hành lại lên đường. Kinh nghiệm ở Bạch Đế Môn khiến hắn chú ý hơn đến các môn phái võ đạo giang hồ. Chỉ một Bạch Đế Môn thôi mà đã liên lụy nhiều sinh mạng đến thế. Trên giang hồ này còn không ít tông môn khác, ai biết còn ẩn chứa bao nhiêu chuyện đen tối nữa? Lương Châu so với mấy châu khác thì dân phong có phần hung hãn, dữ dằn hơn. Người ở đây hễ không vừa ý là rút đao khiêu chiến ngay. Quan phủ triều đình Đại Chu kiểm soát Lương Châu cũng lỏng lẻo nhất. Trước đây còn có biên quân Lương Châu trấn áp khắp nơi, giờ biên quân đang trong giai đoạn chỉnh biên cải cách, nhiều độc trùng lại nổi dậy lần nữa.
Đương nhiên, thế gian có tội ác thì cũng sẽ có điều tốt đẹp. Hơn nữa, tương đối mà nói, ở thời đại thái bình này, chuyện tốt đẹp vẫn nhiều hơn. Hứa Tri Hành đã đi một quãng đường dài như vậy, chứng kiến mọi thứ, có nhiều khoảnh khắc đẹp khiến hắn xúc động. Đây cũng là lý do vì sao từ trước đến giờ hắn không mất đi hy vọng vào thế gian này.
Từ sau khi rời Bạch Đế Môn, trải qua ba bốn ngày, liền đến giao thừa. Ngồi trên một đỉnh núi, Hứa Tri Hành ngóng về phương đông, trong lòng không khỏi có chút nhớ nhung. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên giao thừa hắn không ở trong học đường.
"Thật đúng là mỗi khi đến ngày lễ hội lại nhớ nhà..." Hứa Tri Hành không khỏi cảm thán một câu, đứng lên định xuống núi. Khóe mắt liếc thấy ở phía xa, trên một vách đá, hình như có người đang treo mình lơ lửng. Hứa Tri Hành cúi đầu nhìn kỹ lại, có chút nheo mắt, lúc này mới nhìn rõ. Hóa ra là một người hái thuốc đang mắc kẹt giữa vách đá, vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Hứa Tri Hành không dám chậm trễ, vừa sải bước, chỉ xích thiên nhai, chớp mắt đã đến chỗ người hái thuốc trên vách núi. "Linh Kinh" vận chuyển, một dây leo từ trên trời bay xuống, quấn lấy eo người hái thuốc, kéo hắn lên.
Người hái thuốc chưa hết hồn, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Biết Hứa Tri Hành đã cứu mình, đầu gối khẽ khuỵu xuống định quỳ lạy cảm tạ. Hứa Tri Hành liền nâng hắn dậy, cười nói: "Tấm lòng ta nhận, không cần quỳ xuống."
Người hái thuốc cảm động rơi nước mắt, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ta ngã c·hết thì không sao, vợ con ở nhà sẽ gặp nguy mất."
Hứa Tri Hành chỉ vào gùi thuốc sau lưng hắn, cười nói: "Nguy hiểm như vậy mà dược liệu vẫn không hề rơi rớt chút nào."
Người hái thuốc nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng hoe, cười nói: "Đây là nguồn sống của cả nhà ta, không có nó thì con nhỏ muốn đi học cũng không có tiền mua bút mực."
Hứa Tri Hành gật đầu, cười nói: "Dù sao cũng nên cẩn thận một chút, mất mạng thì người nhà chắc chắn càng khổ."
Người hái thuốc liên tục gật đầu. "Tiên sinh nói phải đạo lý."
Hứa Tri Hành cười cười định rời đi, người hái thuốc thấy hắn lẻ loi một mình, không nhịn được hỏi: "Tiên sinh, hôm nay là giao thừa, sao ngài còn ở trên núi? Không về nhà ăn Tết à?"
Hứa Tri Hành lắc đầu. "Nhà ta xa quá, tạm thời chưa về được."
Người hái thuốc nghĩ ngợi, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng: "Nếu tiên sinh không chê, hay là về nhà ta cùng ăn Tết? Nhà nghèo khó, không có gì ngon để chiêu đãi, nhưng cũng nên ăn bữa cơm chứ? Nếu không tôi áy náy trong lòng quá."
Hứa Tri Hành nhìn ánh mắt chân thành của người hái thuốc, nghĩ một lát, cười nói: "Sẽ không làm phiền chứ?"
Người hái thuốc đáp lại ngay: "Phiền gì chứ? Bà xã ở nhà nếu biết tôi không biết mời ân nhân cứu mạng về nhà một chút, khéo còn không cho tôi lên giường ấy chứ..."
Hứa Tri Hành không khỏi cười ha ha, chắp tay nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy làm phiền."
Người hái thuốc vội vàng học theo dáng vẻ của Hứa Tri Hành, vụng về chắp tay đáp lễ. Sau đó đi lên phía trước dẫn đường, vừa cười nói: "Tiên sinh không biết đó thôi, vợ tôi tốt lắm, hồi nhỏ nàng còn đọc sách nữa đấy, hiểu biết nhiều đạo lý, tiếc là sau này gia cảnh sa sút, phải chạy nạn đến thôn chúng tôi. Tôi không biết đời trước làm gì mà được phúc, có thể được nàng coi trọng. Ở nhà nàng lo toan đâu ra đấy, lại còn sinh cho tôi một thằng cu trắng trẻo mập mạp. Rõ ràng là tiểu thư cành vàng lá ngọc mà còn có thể cùng tôi xuống ruộng làm mùa, chưa từng than vãn nửa lời. Người trong thôn ai chẳng ghen tị với tôi?"
Nói đến đây, người hái thuốc kéo kéo vạt áo, cười với Hứa Tri Hành: "Tiên sinh nhìn này, bộ quần áo này là do vợ tôi tự tay may cho, còn nhồi bông nữa, dày hơn mấy cái áo bông của bọn trai làng. Ban đầu tôi không nỡ mặc, nhưng vợ tôi bảo, quần áo may ra là để mặc, hỏng thì nàng may tiếp. Ông xem đi, vợ tôi tốt như vậy, tôi không thể không liều mình vì nàng sao? Tôi kiếm thêm mấy vị thuốc, có thể kiếm thêm chút tiền, cũng mua cho nàng chút vải vóc may bộ quần áo mới. Ai, xấu hổ quá, trên người tôi đang mặc đồ mới, còn nàng vẫn mặc đồ rách kìa. Nàng nói tôi ra ngoài buôn bán tuy nghèo cũng nên ăn mặc chỉnh tề một chút. Dù sao bề ngoài cũng là thể diện, thế nhân vốn hay nhìn mặt mà bắt hình dong, ăn mặc tươm tất, người ta muốn ức h·i·ế·p mình cũng phải dè chừng hơn một chút..."
Người hái thuốc họ Chu, tên Chu Lão Tam, trên đường đi luôn miệng kể về vợ con mình. Khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc không giấu vào đâu được. Nghe những lời rõ ràng là khoe khoang ấy, chút nặng nề trong lòng Hứa Tri Hành dần dần tan biến. Khóe miệng cũng bất giác hơi nhếch lên.
Nhìn xem, đẹp biết bao nhiêu. Nhân gian đâu phải chỉ toàn là những chuyện dơ bẩn, đen tối?
Đi theo Chu Lão Tam, một mạch xuống núi. Rồi men theo đường núi đi thêm một canh giờ nữa, cuối cùng vào lúc gần chạng vạng tối, nhìn thấy thôn xóm ở không xa. Thôn không lớn, chỉ có hai ba chục hộ gia đình. Xa xa nhìn lại đã có một lớp khói bếp bao phủ. Ngũ giác của Hứa Tri Hành cực kỳ nhạy bén, thậm chí đã ngửi thấy mùi thức ăn. Chu Lão Tam chỉ vào một căn nhà đất đang bốc khói nghi ngút ở phía xa, phấn khởi nói: "Tiên sinh, đó là nhà tôi đấy, vợ tôi đang chuẩn bị bữa tối, chúng ta đi nhanh lên, lát nữa ngài nếm thử tay nghề của vợ tôi nhé. À đúng rồi, đầu năm vợ tôi còn nấu một vò rượu bắp, nói là để dành đến sang năm uống, hôm nay tiên sinh đến đúng lúc rồi."
Hứa Tri Hành tăng nhanh bước chân đi theo Chu Lão Tam, cười nói: "Vậy ta có phúc được ăn rồi."
Vào thôn, những người quen đi đường thấy Chu Lão Tam đều chào hỏi. Thường dừng lại trêu ghẹo vài câu. Chu Lão Tam cũng giới thiệu Hứa Tri Hành cho người trong thôn, khi nói Hứa Tri Hành là một tiên sinh dạy học thì lồng ngực càng ưỡn cao hơn mấy phần.
Nhà của Chu Lão Tam rất đơn sơ. Hai gian nhà đất, một cái sân nhỏ được bao quanh bằng hàng rào trúc. Góc sân có một cái chuồng gà, trong đó có gà, nhưng trong sân lại không hề có chút lông gà nào. Nền sân được lát bằng đá cuội, Chu Lão Tam nói đó là vợ hắn bảo hắn lên núi nhặt về lát đó. Ngăn nắp, sạch sẽ. Khác hẳn những ngôi nhà của các thôn dân mà trên đường đi nhìn thấy.
Chu Lão Tam đến trước cửa sân, vừa muốn mở miệng, thì thấy một người phụ nữ mặc tạp dề từ gian nhà đất nhỏ hơn đi ra. Trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng, không giống như phụ nữ nông thôn.
"Tam ca, về rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận