Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 39: Tiền triều lão thần

Chương 39: Tiền triều lão thần
Thời tiết tối nay không được tốt lắm. Mây đen dày đặc, không nhìn thấy sao trời và trăng sáng. Bàn tay đưa ra không thấy được năm ngón, bóng tối bao phủ toàn bộ Long Tuyền Trấn. Ở vùng ngoại ô thôn trấn, dưới chân ngọn núi cao nhất của Long Tuyền Trấn có một ngôi Thổ Địa Miếu, nghe nói cũng là Sơn Thần Miếu. Nơi này cũng là nơi duy nhất có ánh sáng trong bóng tối mịt mù. Thật ra bình thường ở đây nhiều lắm cũng chỉ có vài nén hương, vì lo lắng hỏa hoạn nên ban đêm thường sẽ không đốt nến. Chỉ là hôm nay, trong miếu có thêm một người. Chính là lão ăn mày ngồi xổm ở cạnh cầu đá xin ăn ba ngày kia. Lão ăn mày đang chắp hai tay sau lưng, nhìn xuất thần vào pho tượng thần cao ba thước trong miếu. Nhìn lại dáng vẻ của hắn, không có nửa phần còng lưng và già yếu như ban ngày. Ngược lại là có một loại khí thế không giận mà uy. Lúc này giờ Tý sắp qua, nhưng trong miếu vẫn chỉ có một mình hắn. Lão ăn mày vẫn thản nhiên, bởi vì hắn tin chắc rằng, thiếu niên kia nhất định sẽ đến. Nhưng mà, sự thật vượt quá dự liệu của hắn. Thiếu niên vẫn không xuất hiện. Vẻ mặt của lão ăn mày rốt cuộc cũng thêm mấy phần thất vọng không vui. Thậm chí ẩn ẩn mang theo một tia tức giận. Trên bệ thờ, cây nến trắng đã cháy hết. Miếu thổ địa lại một lần nữa trở nên đen kịt, không thấy nửa tia sáng. Lão ăn mày bỗng thở dài, trong mắt mang theo sự mất mát và bi thương khôn tả. Đột nhiên, kình phong quét qua. Âm thanh không khí bị lưỡi dao xé ra truyền vào tai hắn. Ngay sau đó, lão ăn mày cảm nhận được một tia lạnh buốt cùng cảm giác sắc bén đang kề sát cổ họng hắn. Trong lòng lão ăn mày giật mình, vô ý thức muốn phản đòn. Nhưng cuối cùng lại nhịn được, ngược lại vui vẻ cười một tiếng. “Ngươi rốt cuộc vẫn là tới, không sai...” Hắn bỗng nhiên rất vui mừng. Thiếu niên trước mắt này so với hắn tưởng tượng còn ưu tú hơn nhiều. Có lẽ thiếu niên đã sớm đến, nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện, mà đợi đến khoảnh khắc ngọn nến tắt, lúc mắt lão ăn mày còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, mới đột nhiên xuất kích, dùng cách này để khống chế quyền chủ động. Không sai, Vũ Văn Thanh vẫn là đến. Sao hắn có thể không đến? Vũ Văn Thành là phụ thân hắn, đã rời đi bốn năm. Hắn không có ngày nào không nhớ phụ thân, mong chờ có thể gặp lại ông. Hôm nay bỗng nghe thấy tên phụ thân, Vũ Văn Thanh gần như mất kiểm soát. Nhưng hắn vẫn lý trí khống chế được bản thân. Hắn không biết ý đồ của lão ăn mày, tự nhiên không thể tin tưởng hắn. Nhưng hắn lại không thể không đến. Cho nên mới có màn này. Bàn tay cầm kiếm của Vũ Văn Thanh khẽ dùng sức, lưỡi kiếm đã gần cắt vào da lão ăn mày. “Ngươi là ai? Vì sao đến tìm ta?” Nếu Triệu Trăn và bọn họ ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi. Bao nhiêu năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe giọng nói của Vũ Văn Thanh lại lạnh lùng đến thế. Nhưng điều Vũ Văn Thanh không ngờ tới là, lão ăn mày nghe thấy câu hỏi của hắn thì lập tức quỳ xuống, cúi đầu lạy. “Thần Cơ Tử Chi, bái kiến vương tôn điện hạ.” Lòng Vũ Văn Thanh run lên, khó tin. Trong ký ức của hắn, lần cuối cùng được người gọi là vương tôn điện hạ dường như là chuyện kiếp trước. Năm đó Yến Quốc bị diệt, thân là thái tử Yến Quốc, phụ thân mang hắn đi, dưới sự bảo vệ liều chết của một đám trung thần, trốn khỏi Yến Vương Cung. Từ ngày đó, hắn không còn nghe thấy danh xưng vương tôn này nữa. Nhưng người trước mắt này lại tự xưng là thần, tôn hắn là điện hạ. Hắn nhớ rõ, năm đó quốc tướng Yến Quốc chính là Cơ Tử Chi. Nghe nói 20 tuổi ông đã được Yến Vương phong làm thừa tướng, với tài năng mạnh mẽ, để Yến Quốc luôn ở vào vị thế ngang bằng với Đại Chu. Nhưng dưới thời thế, Yến Quốc vẫn bại. Vương quốc mạnh nhất trong thất quốc khi xưa, đã vĩnh viễn trở thành lịch sử. Vũ Văn Thanh không ngờ, ông vẫn còn sống. “Yến Quốc sớm đã không còn, làm gì còn vương tôn nào? Rốt cuộc ngươi là ai?” Lão ăn mày dập đầu xuống đất, đau buồn nói: “Là vi thần vô năng, không bảo vệ được cơ nghiệp của tổ tông Yến Quốc, khiến vương tôn lưu lạc dân gian, vi thần có tội...” Lão ăn mày run rẩy lấy ra một vật từ trong ngực, đưa đến trước mặt Vũ Văn Thanh. Trong đêm tối, Vũ Văn Thanh không thấy rõ đó là vật gì. Nhưng cơ thể lại run lên bản năng. “Điện hạ, chắc là người nhận ra vật này, đây là thái tử điện hạ tự tay giao cho ta.” Thái tử Yến Quốc, chính là phụ thân Vũ Văn Thanh, Vũ Văn Thành. Trán Vũ Văn Thanh nổi gân xanh, chậm rãi đưa tay nhận lấy vật được bọc trong mảnh vải vàng kia. Vừa chạm vào, hắn đã biết đó là cái gì. Đó là một con ấn tỉ, là ấn tỉ truyền thừa của quân vương Yến Quốc. Hắn biết món đồ này có ý nghĩa thế nào với phụ thân. Nếu không phải tuyệt đối tin tưởng người đó, phụ thân không thể giao ra. Nhưng cũng có một khả năng khác, phụ thân đã bị hại, bị người này lấy được ấn tỉ. Vũ Văn Thanh vẫn không thu trường kiếm trong tay, sát ý nghiêm nghị khiến lão ăn mày không khỏi tê da đầu. Đồng thời cũng mừng rỡ pha lẫn nghi ngờ. Thiếu chủ có tâm tính như vậy, kẻ làm thần tử như hắn mới thấy hy vọng vẫn còn. Lão ăn mày thấy hắn không tin, tiếp tục nói: “Điện hạ nếu nghĩ lại, có lẽ vẫn còn ấn tượng, năm đó khi Yến Quốc còn đó, quốc quân mở tiệc chiêu đãi quần thần, chính là ngày điện hạ Khánh Sinh. Lão thần uống nhiều hai chén, theo bệ hạ du lãm Ngự Hoa Viên vì mệt nên đã ngồi ngủ thiếp trong lương đình, chính điện hạ đã cởi áo choàng che cho lão thần để nhóm người chúng ta khỏi lạnh. Mỗi lần nhớ lại chuyện này, lão thần đều vô cùng cảm kích.” Nghe lão ăn mày kể, Vũ Văn Thanh không khỏi có chút hoảng hốt. Năm đó Yến Quốc vẫn còn, hoàng gia mỗi năm đều tổ chức Khánh Sinh cho hắn. Nhân khẩu vương thất Yến Quốc từ xưa vốn tàn lụi, tính từ đời Vũ Văn Thanh trở lên, ba đời đều là con một. Cho nên từ khi sinh ra Vũ Văn Thanh đã là người kế vị ngai vàng. Yến Vương càng là vô cùng sủng ái người cháu trai này. Ký ức của Vũ Văn Thanh lập tức quay trở về nhiều năm trước. Ở trong cung điện vàng son lộng lẫy đó, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày phải lưu lạc nước mất nhà tan. Lúc bảy tuổi hắn cùng cha chạy ra khỏi vương cung, ông nội của hắn, Yến Vương bệ hạ uy chấn thiên hạ lúc trước, mang theo một đám trung thần, cố thủ Vương Thành ba năm. Cho đến khi trong thành không còn một binh một tốt, mới bị Đại Chu công phá. Nghe nói khi đó, đại quân Đại Chu tiến vào Vương Thành Yến Quốc, phát hiện trong thành đã cạn lương thực hơn ba tháng. Người già trẻ con trong thành, không còn ai sống sót… Về sau, Vũ Văn Thành mang Vũ Văn Thanh trốn đông trốn tây, cuối cùng đến Long Tuyền Trấn, rồi định cư. Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Vũ Văn Thanh thu trường kiếm, đỡ lão ăn mày đứng dậy. “Tướng quốc đại nhân, thất lễ rồi.” Lão ăn mày nước mắt giàn giụa, gần như nghẹn ngào. Một lát sau, Cơ Tử Chi mới bình tĩnh lại, lấy que mồi và nửa cây nến tàn, đốt lại lửa. Nhờ ánh lửa, Cơ Tử Chi nhìn chằm chằm Vũ Văn Thanh hồi lâu. “Giống… Điện hạ cùng bệ hạ năm đó, quá giống…” Vũ Văn Thanh lại lắc đầu. “Đừng gọi ta điện hạ nữa, Yến Quốc không còn, làm gì còn điện hạ.” “Không…” Ai ngờ Cơ Tử Chi lại đột nhiên lớn tiếng nói. Vũ Văn Thanh sững sờ, kinh ngạc. “Không… Chỉ cần điện hạ còn tại, chỉ cần vương thất Yến Quốc còn có huyết mạch trên đời này, thì Yến Quốc, vẫn chưa diệt vong.” Tim Vũ Văn Thanh phảng phất khẽ nhói một cái. Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt Cơ Tử Chi, có sự phẫn nộ, bất khuất và cả hy vọng. Nhưng Vũ Văn Thanh lại không muốn nhìn thấy những điều này. Đi theo Hứa Tri Hành đọc sách lâu như vậy, hắn đã nhìn thấu, sự hủy diệt của Yến Quốc chính là xu hướng phát triển. Dùng lời tiên sinh nói, thiên hạ chia lâu tất hợp hợp lâu tất chia, là xu thế tất yếu của lịch sử. Còn bọn họ, chẳng qua chỉ là những con bọ ngựa không biết lượng sức mình dưới bánh xe lịch sử mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận