Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 346: Trong quân ám sát

Chương 346: Ám sát trong quân
Thấy các nàng đứng dậy, đám quan binh kia liền cầm dây thừng định tiến lên trói các nàng lại. Điều này làm Mạc Thanh Dao giật mình hoảng sợ. Trước khi bọn họ kịp động thủ, nàng liền vận chuyển Hạo Nhiên chân khí, lớn tiếng nói: “Dừng tay, chúng ta sẽ đi theo các ngươi.”
Mấy tên quan binh ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên có chút tê dại. Sau đó liền thu dây thừng lại. Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người trong quán rượu, ba người đi theo đám quan binh rời khỏi quán rượu. Sau đó đi thẳng khỏi tiểu trấn. Cũng coi như đám quan binh này may mắn, đụng phải Mạc Thanh Dao và Hứa Hồng Ngọc loại cao thủ không ỷ thế hiếp người. Nếu không thì lúc này vắng vẻ bốn bề, bọn họ còn mạng để mà về sao? Mạc Thanh Dao cũng biết bọn họ làm theo luật pháp Đại Chu, nên không trách bọn họ. Chỉ đợi đến gặp trưởng quan của bọn họ rồi nói. Điều khiến nàng bất ngờ chính là, đám quan binh này vậy mà không phải là quân đóng trú ở Song Kỳ Trấn. Doanh địa của bọn họ ở trong một khe núi cách Song Kỳ Trấn khoảng hai mươi dặm. Đội quan binh này vừa hay đến Song Kỳ Trấn mua sắm vật tư thì gặp các nàng. Nên tiện thể bắt các nàng đi để lập công. Biết được nguyên nhân, Mạc Thanh Dao cũng có chút bất đắc dĩ.
Vào quân doanh, mấy tên binh sĩ mới xem như thở phào nhẹ nhõm. Quả thực ba người phụ nữ này tạo cho người ta áp lực quá lớn. Đến quân doanh rồi, Mạc Thanh Dao liền đề nghị muốn gặp trưởng quan của bọn họ. Trên người nàng có lệnh bài Thanh Bình Kiếm Tông, là đồ hoàng gia ngự tứ, chắc hẳn trưởng quan kia thấy được sẽ nhận ra, chuyện này coi như xong. Đến lúc đó phủ thêm một cái áo ngoài cho Địa Tiên nữ tử kia, cố gắng không để lộ ra là tốt. Chỉ là điều nàng không ngờ chính là, vị trưởng quan dẫn bốn năm trăm quân này, sau khi nhìn thấy các nàng, căn bản không hỏi nguyên do, liền trực tiếp kết tội các nàng. Từ ánh mắt dâm tà của hắn có thể đoán ra, vị trưởng quan này đang có ý định gì.
Hứa Hồng Ngọc có thể nhìn thấu lòng người bỗng nhiên sắc mặt trở nên âm hàn. Nhìn về phía Mạc Thanh Dao, tựa hồ hỏi nàng phải làm thế nào. Mạc Thanh Dao khẽ lắc đầu, nàng hiểu rõ sự kiềm chế của Đại Chu đối với cao thủ giang hồ. Nếu các nàng dám đánh giết quân đội Đại Chu, chỉ sợ chỉ có Hứa Tri Hành ra mặt thì mới có thể cứu vãn được. Nhưng vì chút chuyện như vậy mà phiền đến Hứa Tri Hành thì thật sự không đáng. Nghĩ đến đây, Mạc Thanh Dao bước lên một bước, chắn trước mặt vị trưởng quan kia, Hạo Nhiên chân khí vận chuyển, giọng nói đột ngột vang vọng: “Tướng quân, ta là Mạc Thanh Dao của Thanh Bình Kiếm Tông, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ, tướng quân coi như chưa từng thấy chúng ta, thế nào?”
Dưới tác dụng của Hạo Nhiên chân khí, đầu óc vị trưởng quan có chút mơ hồ, thêm việc nhìn thấy lệnh bài trong tay Mạc Thanh Dao, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Sau đó lại vô ý thức gật đầu nói: “Được, chúng ta coi như chưa từng thấy.”
Mạc Thanh Dao khẽ thở ra. Hạo Nhiên chân khí quả nhiên rất hữu dụng để trấn nhiếp lòng người. Nàng chắp tay định rời đi. Nhưng đúng lúc này, ngoài doanh trướng bỗng nhiên sáng lên một đạo đao quang chói mắt. Lớp doanh trướng dày đặc bị xé rách trong nháy mắt. Đao mang đột ngột giáng xuống, trực tiếp nhắm vào vị trưởng quan kia. Tên trưởng quan phản ứng cũng coi như nhanh chóng, tiện tay bắt lấy một tên thân binh bên cạnh, kéo ra chắn trước người. Để bản thân tránh được đòn từ trên trời rơi xuống. Tên thân binh kia chết ngay tức khắc một cách không chút bất ngờ. Mà tên trưởng quan nhờ vậy cũng tránh thoát được đao này.
“Cẩu quan, đền mạng lại đây...”
Ngay sau đó đám người nghe thấy một tiếng quát lớn truyền đến. Một bóng người như cuồng phong lốc xoáy, đột ngột xâm nhập vào trong đại trướng. Trong mắt ba người Mạc Thanh Dao hiện lên một tia kinh dị, không ngờ có thể gặp được chuyện ám sát sĩ quan triều đình thế này. Kỳ thật các nàng đã sớm phát hiện người đang ẩn nấp ngoài doanh trướng, lúc đầu Mạc Thanh Dao còn tưởng là cao thủ trong quân, đến để bảo vệ vị trưởng quan kia. Ai ngờ lại là thích khách.
Mạc Thanh Dao một tay nắm lấy Hứa Hồng Ngọc và một tay nắm lấy Địa Tiên nữ tử lặng lẽ lui về sau lưng đám người, khoanh tay đứng nhìn, không có ý định nhúng tay. Dù sao nếu không phải vì cái thân phận quân nhân Đại Chu của tên trưởng quan kia, chỉ bằng ý đồ xấu vừa nãy, Mạc Thanh Dao đã sớm giết hắn rồi. Lúc này có thích khách đến thay nàng làm việc này, tự nhiên không thể ra tay ngăn cản. Hứa Hồng Ngọc cũng thờ ơ lạnh nhạt, nàng còn muốn cái tên trưởng quan này chết hơn cả Mạc Thanh Dao.
Trong mắt ba người, chỉ thấy một người mặc áo choàng màu nâu nhạt kín mít từ đầu đến chân, trên mặt cũng che chắn cực kỳ kỹ lưỡng, tay cầm một thanh trảm mã đao, xông vào. Đao thế cực kỳ tinh thuần, đao pháp sắc bén, nhanh như chớp giật. Vị trưởng quan kia cũng có chút bản lĩnh, cũng không phải là tên bù nhìn không biết gì, cũng có tu vi Võ Đạo lục phẩm. Sau khi tránh được đòn tập kích bất ngờ đầu tiên, liền nhanh chóng điều chỉnh, chỉ huy thân binh ngăn cản. Chỉ là hắn đã đánh giá thấp thực lực của tên đao khách kia. Mấy tên thân binh kia vừa giao chiến, đã bị giết người ngã ngựa đổ. Cùng lắm cũng chỉ có thể cản bước tiến của người thanh niên.
Trưởng quan thấy tình hình không ổn, liền quay người bỏ chạy. Lúc này binh lính bên ngoài chưa kịp đối phó, hắn chỉ cần tránh được đợt tấn công đầu tiên này, có thể tổ chức quân trận vây giết tên võ phu đại nghịch bất đạo này. Chỉ là hắn không ngờ, vì cái suy nghĩ dâm tà nhất thời mà tự chôn mồi họa trí mạng. Khi tên trưởng quan vừa quay người bỏ chạy, Hứa Hồng Ngọc đã âm thầm bấm niệm pháp quyết. Nàng tuy là thân thủy, nhưng là người đầu tiên tu hành « Linh Kinh » khai sơn, đối với các nguyên tố khác tự nhiên cũng có thể thúc đẩy. Chỉ là không thuận buồm xuôi gió như thuộc tính thủy mà thôi. Dưới thần thông quấy nhiễu của « Linh Kinh », mặt đất dưới chân tên trưởng quan đột nhiên xuất hiện một cái hố nông. Trong tình huống bình thường cái hố nông này đương nhiên chẳng là gì, nhưng lúc này, lại trở thành cái hố trí mạng. Tên trưởng quan hoàn toàn không chú ý đến hố nông dưới chân, bước chân bị lún, thân hình lảo đảo suýt ngã nhào về phía trước. Khi hắn vừa ổn định lại thân hình, tên đao khách kia đã đuổi kịp. Một thanh trảm mã đao vung lên nhanh như chớp giật, đao thế cường đại, khiến tên trưởng quan căn bản không có sức chống đỡ. Vừa chống đỡ được vài đao, liền bị tên đao khách chém đứt cổ, đầu lâu lăn ra xa.
Những quan binh khác xung quanh thấy vậy lập tức kinh hãi ngây người. Là quân nhân Đại Chu, bọn họ bao giờ thấy qua một võ phu giang hồ dũng mãnh như vậy? Dám xông vào quân doanh, chém giết vị trưởng quan cao nhất. Đây chính là tội lớn tru cửu tộc. Từ khi Đại Chu kỵ mã bình định giang hồ, chưa bao giờ xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy. Khi bọn họ kịp phản ứng, tên đao khách kia đã phóng lên, mấy cái lướt đi, biến mất trong hoang mạc mênh mông. Trước khi đi, hắn còn nhìn về phía Hứa Hồng Ngọc, khẽ gật đầu. Hiển nhiên, tên đao khách kia đã biết ai vừa rồi đã giúp hắn. Lúc này, Hứa Hồng Ngọc cũng kinh ngạc không kém. Vì nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng quen thuộc từ trên người thanh niên này. Nhưng lại không thể khẳng định được.
Nhân lúc đám quan binh nháo nhào đuổi theo người thanh niên, Hứa Hồng Ngọc kéo tay áo Mạc Thanh Dao, nói: “Thanh Dao tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Mạc Thanh Dao khẽ gật đầu, sau đó ba người nhanh chóng rời khỏi quân doanh đang hỗn loạn. Trên đường rời đi, Hứa Hồng Ngọc không để ý, nữ tử Địa Tiên đi sau nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía sau lưng nàng. Tựa hồ đang suy tư điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận