Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 318: Quân tử uống rượu, ba tước mà dừng

Chương 318: Quân tử uống rượu, ba chén thì dừng
Hắn rõ ràng đã đánh tan mấy cái phân thân triệu hồi, sao đối thủ một cái cũng không thấy giảm bớt? Đánh nhau một hồi, Trần Minh Nghiệp thở có chút dồn dập. Tính ra hắn ít nhất đã đánh tan hơn 20 phân thân triệu hồi. Vừa rồi vẫn còn tám cái... Mà tám phân thân này không sợ sống c·h·ết, cũng không sợ đau đớn, lại còn tâm ý tương thông, hợp lại với nhau thậm chí có thể chiến ngang nhất phẩm cao thủ bình thường. Mang đến cho hắn áp lực lớn, còn hơn bất kỳ nhất phẩm cao thủ nào mà Trần Minh Nghiệp từng gặp. Cuộc công kích như thủy triều kia khiến hắn thậm chí không có cơ hội thở lấy hơi. Đánh thêm mấy đợt, Trần Minh Nghiệp kiệt sức. Hắn trực tiếp ngồi phịch xuống đất, khoát tay nói: “Không đánh không đánh... Ngươi đây là k·h·i·d·ễ người…”
Triệu Hổ khẽ cười, đưa tay vung lên, tất cả phân thân biến mất. Thực ra hắn cũng đã gần tới giới hạn, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như gió thoảng mây bay. Trần Minh Nghiệp lầm bầm đứng lên, ngồi đối diện Triệu Hổ, nói: “Ta dựa vào... Cái Nho Đạo thần thông này gian lận quá, còn có thể chơi kiểu vậy? Nếu chờ ngươi tới nhất phẩm, thậm chí quân tử cảnh, Thánh Nhân cảnh, thì còn đến mức nào?”
Triệu Hổ cười cười, lắc đầu, không nói gì. Trần Minh Nghiệp nhấc bầu rượu uống một ngụm lớn, thở dài một hơi, sau đó nói: “Tiểu tử ngươi, chuyện gì cũng thích giấu trong lòng. Đã nhiều năm vậy thói quen này vẫn không thay đổi. Y như năm đó Vũ Văn Thanh. Thế nào? Để ngươi đánh một trận, thoải mái hơn chút nào không?”
Triệu Hổ mím môi, trong mắt lóe lên một chút cảm động. Để che giấu, hắn ngẩng đầu ngắm trăng, nhẹ gật đầu, không nói gì. Trần Minh Nghiệp cũng ngẩng đầu ngắm trăng, thở dài. “Không có việc gì thì nhìn trăng nhiều vào, ngươi không phải thường nói tiên sinh như Hạo Nguyệt sao, Hạo Nguyệt thường tại, vĩnh hằng bất hủ, luôn có thể xua tan mây mù trong lòng ngươi.”
Triệu Hổ chỉ nhìn mặt trăng, im lặng. Một hồi sau, hắn mới làm vẻ khoa trương cười nói: “Cái vẻ nho nhã đó của ngươi, còn ra dáng Trần Minh Nghiệp sao?”
Trần Minh Nghiệp ngớ ra, không phục nói: “Này, xem thường ai đấy? Ta dù sao cũng là cử nhân có danh, văn võ song toàn.”
Triệu Hổ gật nhẹ đầu. “Đúng đúng đúng, cử nhân lão gia, là ta mạo phạm...”
“Cái này còn tạm được…”
Hai người đều im lặng một lát.
“Sư huynh, cảm ơn.” Triệu Hổ vừa ngửa đầu uống rượu, vừa thản nhiên nói.
Trần Minh Nghiệp liếc hắn, cười cười. “Cắt… như rắm.”
Nói rồi, Trần Minh Nghiệp đứng lên, vươn vai. “Áy da... đánh một trận, ra mồ hôi, dễ chịu. Đi thôi, bệ hạ ngày mai muốn đi Thần Vũ quân thị sát, ta phải chuẩn bị một chút.”
Triệu Hổ chỉ Tây sương phòng không xa. “Không ở lại đây?”
Trần Minh Nghiệp cười hắc hắc nói: “Không được, cùng cô vợ trẻ cãi nhau, sao có thể không về? Về làm lành, chẳng phải lại ôm cô vợ trẻ ngủ sao? Ở đây với ngươi thanh thủy hòa thượng này, tặc không thú vị…”
Nói xong Trần Minh Nghiệp phi thân lên, nhảy lên nóc nhà, mấy cái lắc mình đã biến mất. Triệu Hổ vội hô “phiền phức lần sau đi cửa lớn có được không?”
Không ai đáp lại. Triệu Hổ bất đắc dĩ thu ánh mắt, nhìn lên bầu rượu trên bàn còn ấm. Cười khẽ: “Quân tử uống rượu, tam tước mà dừng...”
Trần Phủ, phần lớn gian phòng đã tắt đèn, chìm vào giấc ngủ. Chỉ một viện vẫn còn sáng đèn. Trường Lạc Công Chúa, giờ nên gọi là tướng quân phu nhân Tiêu Lạc Nhi, ngồi trong chính sảnh, vẻ mặt tức giận. Chẳng mấy chốc, cửa phòng bị đẩy hé ra. Lộ ra một con mắt, như tên t·r·ộ·m nhìn vào trong. Có vẻ như nhìn thấy Tiêu Lạc Nhi, con mắt lập tức rụt về. “Trần Minh Nghiệp, ngươi đứng lại đó cho ta…”
Ngoài cửa, Trần Minh Nghiệp không khỏi cứng đờ, mặt bất đắc dĩ. Đẩy cửa ra, liền cười hì hì tiến đến, đứng sau lưng Tiêu Lạc Nhi, đấm lưng bóp vai cho nàng. “Hắc hắc, cô vợ trẻ, trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
Tiêu Lạc Nhi hừ một tiếng, đứng lên, túm lấy lỗ tai Trần Minh Nghiệp. “Lại chạy đi đâu lêu lổng? Toàn mùi rượu, có phải lại đi Vạn Kim Lâu chơi kỹ nữ?”
Trần Minh Nghiệp nhăn nhó, muốn giãy dụa, lại sợ làm t·ổ·n t·h·ư·ơ·n·g Tiêu Lạc Nhi. “Ôi... Đau đau đau, cô vợ trẻ buông tay...”
Tiêu Lạc Nhi véo mạnh một cái mới thả ra, giận dữ nói: “Trần Minh Nghiệp, được ngươi, không vừa ý liền dám bỏ nhà đi? Có giỏi thì đừng về.”
Trần Minh Nghiệp vội cúi người dựa vào, cười nói: “Bỏ nhà đi? Ai bỏ nhà đi? Sao có thể? Ta chỉ đi tìm Đại Hổ… Ách… Bàn luận chút, cô vợ trẻ, ta nói cho ngươi, tiểu tử Đại Hổ kia có chuyện gì trong lòng. Hắn không thích thổ lộ với ai, lâu ngày ta thấy hắn sắp sinh bệnh. Đại Hổ ở Kinh Đô không quen ai, ta là sư huynh chẳng phải nên chăm sóc hắn sao? Ngươi nói có đúng không?”
Nghe Trần Minh Nghiệp nói vậy, Tiêu Lạc Nhi quả nhiên bị dời sự chú ý. “Triệu tiên sinh ốm sao? Có nghiêm trọng không? Hay là ta giúp hắn gọi thái y?”
Trần Minh Nghiệp thầm cười trong lòng, Triệu Hổ sinh bệnh? Đùa gì vậy? Hắn thuận thế ôm vai Tiêu Lạc Nhi, nói: “Ai, hiện tại thì còn ổn, nhưng cứ buồn bực thế, sớm muộn cũng sinh bệnh thôi. Nên ta phải thường xuyên dành thời gian ở bên cạnh hắn, nói chuyện cũng được, đúng không?”
Tiêu Lạc Nhi gật đầu nhẹ. “Đúng, phải ở bên hắn, phụ hoàng ta nói, Triệu tiên sinh là người tài hiếm có, phải đối đãi cho tốt.”
Trần Minh Nghiệp vội phụ họa: “Bệ hạ anh minh, nên ta vừa mới cùng hắn uống hai chén, nói chuyện cho khuây khỏa.”
Tiêu Lạc Nhi gật đầu, nhưng lại thấy có gì đó không hợp lý. “Được rồi, đêm khuya rồi, phu nhân chúng ta đi ngủ thôi? Đến đây, vi phu giúp nàng cởi áo…”
Mơ mơ hồ hồ Tiêu Lạc Nhi đã bị Trần Minh Nghiệp ôm lên giường. ( Phần sau là nội dung vi phạm quy tắc, có trả tiền cũng không được xem…)
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Minh Nghiệp tỉnh lại thì Tiêu Lạc Nhi đã rời giường. Cửa phòng mở ra, Tiêu Lạc Nhi tự tay bưng chậu rửa mặt đi vào. Nhìn thấy Trần Minh Nghiệp còn mơ màng ngồi bên mép giường, nàng cười dịu dàng. Vắt khô khăn đưa tới lau mặt cho hắn. Trần Minh Nghiệp như con rối mặc nàng sắp xếp, sau khi lau rửa xong, cũng tỉnh táo hơn nhiều. “Cũng làm tướng quân rồi, còn nằm ỳ? Ngươi chẳng phải nói hôm nay phụ hoàng đi Thần Vũ quân doanh sao?”
Nghe Tiêu Lạc Nhi nói, Trần Minh Nghiệp mới sực tỉnh. “Đúng đúng đúng, nhanh nhanh nhanh, ta còn chưa chuẩn bị xong chiến giáp...”
Tiêu Lạc Nhi cười cười, đi vào nội đường, khi trở ra đã cầm bộ giáp sáng loáng của Trần Minh Nghiệp. “Đã sớm lau rửa sạch sẽ cho ngươi rồi.”
Trần Minh Nghiệp cười toe toét, ôm Tiêu Lạc Nhi hôn một cái. “Quả là vợ hiền của ta.”
Tiêu Lạc Nhi mặt đỏ bừng, phì hắn một tiếng. “Có vợ hiền rồi còn chạy ra Vạn Kim Lâu chơi kỹ nữ?”
Trần Minh Nghiệp ngớ người, mặt đầy xấu hổ... “Cái này… không xong…”
Nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, Tiêu Lạc Nhi nhịn không được cười ha ha. Trần Minh Nghiệp là người thế nào nàng hiểu rõ nhất. Đàn ông khác đi Vạn Kim Lâu có thể chơi gái không thì nàng không biết. Nhưng Trần Minh Nghiệp thì chắc chắn là không. Không phải vì Trần Minh Nghiệp không háo sắc. Mà là vẻ ngoài hiền lành nhưng trong lòng cực kỳ kiêu ngạo của hắn, căn bản không để ý đến những kỹ nữ phong trần kia. Nếu không thì cũng sẽ không trước khi cùng nàng thành hôn vẫn còn là một tên ngây thơ khờ khạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận