Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 283: Nhân quả

Diệp Thanh bị chấn động mạnh. Hắn phảng phất nghĩ đến một vài mấu chốt. Tựa hồ thật sự là vì lúc trước xuống cái đại mộ kia, cho nên mới có biến hóa như thế. Chỉ là vì sao tất cả đều là trong bốn năm này mới bắt đầu xuất hiện phản ứng? Mười mấy năm qua, vì sao một chút động tĩnh đều không có? Một bên khác, Hứa Tri Hành ánh mắt lóe lên, nghĩ đến một khả năng khác khiến hắn càng thêm chấn động. Bốn năm trước? Vì sao lại là bốn năm trước? Từ bốn năm trước bắt đầu, thế giới này rõ ràng xuất hiện rất nhiều biến hóa chưa từng có. Ban đầu ở thôn trang biên giới Dương Châu gặp ác quỷ Tiểu Thúy...Tại Ngõa Điền Thôn Lương Châu đụng phải thiếu niên mê hoặc da vàng... Tất cả những dị thường chưa từng xuất hiện ở thế giới Cửu Châu này, tựa hồ đều chỉ về một nguyên nhân. Đó chính là sự biến hóa khi Hứa Hồng Ngọc đắc đạo. Bốn năm trước, chính là thời gian Hứa Hồng Ngọc từ Long Tuyền Hà đi biến thành sông... Tựa hồ từ đó về sau, thế giới này liền không giống. Nhiều thêm rất nhiều thứ khác thường. Quỷ vật, yêu vật. Bây giờ đây là muốn xuất hiện tà vật sao? Như thế mà nói, biến hóa của Hồng Ngọc ngược lại là mang đến vô vàn phiền phức và nguy hiểm cho thiên hạ này? Chẳng lẽ, đây chính là kiếp phạt mà lão thiên giáng xuống muốn tiêu diệt Hồng Ngọc? Hứa Tri Hành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời. Ánh mắt vô cùng ngưng trọng. Diệp Thanh nghi hoặc nhìn Hứa Tri Hành, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy vị tiền bối Địa Tiên trước mắt có chút kỳ lạ. Tựa hồ...có chút không ổn định? Diệp Thanh không dám làm phiền, đang định đứng dậy rời đi. Ngay lúc này, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người Hứa Tri Hành bộc phát ra. Diệp Thanh thậm chí không kịp phản ứng, liền bị hất tung bay ra ngoài. Thân thể vạch qua một đường vòng cung, rơi xuống chân núi. Trong nháy mắt toàn thân bủn rủn, không còn chút khí lực nào. Muốn gắng gượng đứng dậy, một ngụm nghịch huyết không nhịn được phun ra. Sắc mặt khó coi như giấy vàng. Diệp Thanh kinh hãi, không ngờ Hứa Tri Hành lại bỗng nhiên bộc phát. "Tiền bối đây là...mất kiểm soát rồi sao?" Diệp Thanh không dám tưởng tượng, một vị Địa Tiên mất khống chế sẽ kinh khủng đến mức nào. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, lúc này nơi đó như không mà cuộn lên một tầng cuồng phong kinh khủng. Tựa như sức mạnh hủy diệt tàn phá bừa bãi, cỏ cây rừng rậm trên đỉnh núi trong nháy mắt bị nhổ bật gốc. Hơn nữa nhìn xu thế, cơn gió lốc đó còn có xu thế mở rộng ra bên ngoài. Lúc này người trong thị trấn cũng phát hiện sự dị thường trên đỉnh núi, nhao nhao đi ra, nhìn lên đỉnh núi nghị luận xôn xao. Diệp Thanh quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lo lắng. Nếu cứ mặc kệ Hứa Tri Hành tiếp tục như thế, toàn bộ Hướng Dương Trấn e rằng sẽ bị hủy. Hắn gắng gượng hít vào một hơi, vẫn cố gắng hết sức áp chế lực lượng hung thần trong cơ thể, lần nữa phun ra một ngụm máu, sau đó bay lên, đi đến đỉnh núi. "Tiền bối, tiền bối...Mau dừng lại..." "Oanh..." Một tiếng kinh lôi vang lên. Bầu trời không biết từ lúc nào đã mây đen dày đặc, tầng mây thấp đến mức dường như có thể chạm vào. Từng đạo hồ quang điện kinh người lấp lóe trong tầng mây, thỉnh thoảng rơi xuống rồi nện lên đỉnh núi, tựa như tận thế. Ngay cả một cao thủ nhất phẩm như Diệp Thanh cũng không dám mảy may chạm vào. Trong cơn lốc, Hứa Tri Hành ngơ ngác nhìn bầu trời, không nhúc nhích. Tựa hồ căn bản không nghe thấy tiếng của Diệp Thanh. Nhưng sức mạnh trong cơ thể hắn vẫn không ngừng phát tiết ra ngoài. Hạo Nhiên chân khí, võ đạo chân khí tiếp cận Địa Tiên cảnh, thiên địa nguyên khí nhất phẩm luyện hóa từ "Linh Kinh", đạo gia chân khí tam phẩm. Tất cả đều hỗn tạp cùng một chỗ. Sinh ra hiệu quả dị thường kinh khủng. Đến mức toàn bộ đỉnh núi đều không ngừng bị gọt đi, thấp dần từng tầng một. Diệp Thanh nhìn cơn lốc vẫn đang khuếch tán, nhất thời không biết phải làm sao. Hắn cảm thấy Hứa Tri Hành lúc này, thậm chí còn kinh khủng hơn cả sư phụ trong nhận thức của hắn. Nhưng Diệp Thanh cũng biết, nếu không ngăn cản Hứa Tri Hành, không chỉ Hướng Dương Trấn sẽ bị hủy, mà bản thân Hứa Tri Hành cũng chắc chắn không có kết cục tốt. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh nghiến răng, bắt đầu vận chuyển công lực. Chuôi bội kiếm kia dường như cũng cảm nhận được điều gì, theo chân khí của Diệp Thanh mà từng chút một được hấp thu tới. Quát lên một tiếng lớn, Diệp Thanh trực tiếp chém xuống một kiếm. Gần như đã dốc hết toàn lực. Nhưng cũng chỉ vừa vặn mở ra vòng gió lốc khoảng ba thước. Diệp Thanh cũng nhờ đó mà tiến lên ba thước, sau đó tiếp tục xuất kiếm. "Tiền bối, mau tỉnh lại..." Gánh trên mình áp lực vô biên, Diệp Thanh lần nữa chém ra một kiếm. Nhưng lần này, hắn chỉ dịch chuyển về phía trước được một thước mà thôi. Áp lực kinh khủng khiến thất khiếu của hắn đều đang chảy máu. Nhưng Hứa Tri Hành vẫn không có nửa điểm phản ứng. Diệp Thanh không ngừng ho ra máu, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết... Chết thì chết vậy...Đây là ý nghĩ của hắn lúc này. Chỉ là đáng tiếc, không thể chết trong tay Hướng Huy. Trên người Diệp Thanh lần nữa dần hiện lên tà khí đỏ đen, ánh mắt cũng dần dần lạnh băng. Nhưng cũng may, hắn còn có thể miễn cưỡng duy trì một chút lý trí. Một đạo kiếm khí cường đại phảng phất như đang gánh một ngọn núi lớn mà chém ra. Lần nữa chém thêm được một thước. "Tiền bối...Tỉnh lại đi..." Khi ý thức được biến hóa trên người Diệp Thanh rất có thể là do biến hóa trước đây của Hứa Hồng Ngọc mà gây ra, Hứa Tri Hành rơi vào trạng thái tâm thần chấn động cực lớn. Vì sao lại như thế này? Bởi vì truy cứu cội nguồn, đầu mối của mọi chuyện không phải là ai khác, mà chính là hắn. Là Hứa Tri Hành hắn. Người tu hành Nho đạo đầu tiên của thiên hạ Cửu Châu. Tổ sư Nho đạo đúng nghĩa. Xét trên một ý nghĩa nào đó mà nói, tuy hắn chưa từng tu hành đến cảnh giới Thánh nhân, nhưng lại là tổ sư chí thánh nho đạo danh phù kỳ thực của thiên hạ Cửu Châu. Bởi vì Cửu Châu bao gồm Bắc Yến truyền thế tất cả các điển tịch Nho học, trong đó mỗi chữ mỗi câu đều xuất phát từ miệng của hắn. Hắn chính là Thánh nhân được nhắc đến trong nho học chí thánh. Mà Hứa Tri Hành làm việc, đối nhân xử thế, nghiên cứu học vấn, cũng đều lấy tiêu chuẩn Thánh nhân để ước thúc bản thân, để tự răn mình. Trước ngày hôm nay, tuy Hứa Tri Hành không dám nói mình làm tốt bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không mắc sai lầm. Nhưng bây giờ xem ra, từ lúc ban đầu truyền xuống nho học chí thánh, hắn đã phạm phải một sai lầm lớn. Lúc trước thấy Hồng Ngọc linh tính đầy đủ, liền cố gắng điểm hóa nó. Điều này mới có biến cố phía sau. Mạng của hơn trăm người trên dưới thôn cây hòe. Chu Gia Chu Cập đệ suýt chút mất mạng. Mấy trăm người Thần Quyền Môn bị Diệp Thanh giết. Cùng vô số báo ứng mà hắn còn chưa thấy, chưa gặp phải. Tuy không phải do một tay Hứa Tri Hành gây ra, nhưng từ nhân quả mà xét, thực ra phải đổ lên đầu Hứa Tri Hành. Dù rất gượng ép, nhưng ít nhất Hứa Tri Hành lại nghĩ như vậy. Đó chính là nguyên nhân khiến Hứa Tri Hành tâm thần chấn động. Văn đảm màu vàng, vốn đã ngao du thiên hạ mấy năm, trải qua vô số sự đời, lập vô số công đức, truyền ra vô số chân lý, tu luyện đến mức chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới Á Thánh, nay cũng bắt đầu lung lay sắp đổ. Vì sự nhận ra này, gần như phủ định triệt để tất cả tu hành của hắn trong mười mấy năm qua. Phủ định mọi công đức truyền đạo tế thế của hắn. Càng làm cho đạo tâm mà hắn luôn kiên định cũng dao động. Tâm thần mất khống chế, văn đảm đầy nguy hiểm. Một thân sức mạnh kinh khủng mất đi sự kiềm chế. Tự nhiên sẽ tạo thành cục diện bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận